Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác

Chương 23: Nụ hôn có vị bia



Anh cúi người xuống hôn lấy cái cổ trắng ngần của cô.

Sáng hôm sau. Uyển Đình mở mắt dậy, cô đang nằm trong phòng của mình.

Cô nhìn sang bên cạnh. Vũ Phong nằm ngủ bên cạnh cô, như cô đã đoán trước anh ta không hề mặc quần áo. Và sau đó...

Thật kinh khủng.

- Ôi trời!

Cô thốt lên một tiếng, không to cũng không lớn nhưng nó nói lên sự bất lực của cô.

Cô đứng lên bước vào nhà tắm, xối sạch những thứ trên người. Kể cả sự dơ bẩn của cô ngày hôm qua. Cô không ngờ là mình có thể làm những hành động đó. Đối với một người như cô mà nói thì thật sự là rất kinh tởm.

Bước ra ngoài với bộ đồ công sở lịch sự. Cô không thể quên hôm nay là ngày đi đàm phán với công ty đối tác. Ngồi trước gương cô buộc mái tóc của mình lại. Khuôn mặt không có tí cảm xúc nào. Xong xuôi cô tính đứng lên rời đi ngay, mặc kệ Vũ Phong vẫn còn nằm đó.

Nhưng cô khựng người lại. Thở dài một hơi quay lại mở hộc tủ ra. Vẫn là thứ thuốc ấy. Cô uống hai viên, còn lại cất vào tủ. Lúc này mới quay người rời đi nhưng lại bị một cánh tay nắm chặt lại.

Cô nhìn xuống, là Vũ Phong. Anh ta tỉnh ngủ rồi. Chắc cũng đã thấy cái cảnh cô uống thuốc rồi nhỉ?

- Cô vừa uống thứ gì thế?

Anh trầm giọng hỏi.

- Thuốc.

Cô thẫn thờ nói với Vũ Phong. Hai hàng lông mày rậm của anh ta từ từ giãn ra. Nhưng chỉ một lúc sau đó khuôn mặt lại u ám đến đáng sợ. Bàn tay vô thức siết chặt lấy tay cô hơn.

- Anh đang làm tôi đau đó.

Cô nhíu mày nói. Vũ Phong gằn giọng.

- Cô tự động uống thuốc?

- Nếu tôi không uống thì anh cũng sẽ bắt ép tôi uống thôi.

Cô nói.

- Uyển Đình ơi là Uyển Đình, cô cũng biết giữ lòng tự tôn của mình quá đi chứ.

Anh thực ra đang cảm thấy trong người đang rất nóng giận, anh không hiểu lí do vì sao lại như thế nữa.

- Tôi đã làm theo lời anh rồi còn gì, nếu tôi có thai, người khổ chỉ là tôi. Và anh nên nhớ, tôi ở lại đây cũng chỉ vì không muốn gia đình thất vọng, tôi không muốn họ phải lo lắng vì tôi.

Uyển Đình nói, trong lòng vẫn rất sợ hãi khi phải đối diện với anh.

- Đó là điều đương nhiên, không chỉ chuyện đó, mà cả cuộc đàm phán hôm nay, nếu cô không thành công thì xem như cuộc đời cô chấm dứt.

Cô cầm túi bước ra ngoài.

Qua ngày hôm nay thôi, nếu thành công thì sống, không thành công thì cuộc đời cô chấm dứt. Thế thôi, nguyên ngày hôm nay cô chỉ có như thế. Vậy nên cô không thể thất bại được.

[...]

Chiếc xe dừng ở trước khách sạn Black Rose. Cô bước xuống nhíu mày nhìn tòa nhà to lớn trước mặt. Đây chính là địa điểm gặp đối tác mà cô đã hẹn trước. Khoảng 9 giờ sáng sẽ gặp, bây giờ mới 8 giờ 30 nên cô còn dư chút thời gian.

Ngồi ở ghế uống một ly cà phê nóng hổi. Hơi nước bốc lên khiến cho khuôn mặt cô trở nên mờ ảo lạ kì, những người đi ngang qua vô thức liếc nhìn cô một cái. Họ không thể kìm lại được trước vẻ đẹp tuyệt sắc này.

Hôm nay là ngày quan trọng nên Uyển Đình trang điểm chút ít. Cô còn mang giày cao gót thay vì giày đế bệt như thường ngày cho ra dáng một nhân viên ưu tú. Nhưng vì lần trước vết bỏng do Cẩn Mai gây ra ở gót chân vẫn còn nên bây giờ nó xót hơn khi mang giày cao gót.

Cô xoa xoa gót chân, lấy một miếng băng cá nhân trong túi ra rồi dán lên phần trên gót. Đó là chỗ ma sát với giày nhiều nhất. Chỉ mới mang một chút mà cô đã thấy đau rồi. Không biết nguyên ngày hôm nay có ổn không nữa.

Bỗng nhiên lúc này một người đàn ông ngồi đối diện cô. Uyển Đình nhướn mắt nhìn người đàn ông đó. Tự giác môi cô nở một nụ cười.

- Anh làm gì ở đây thế?

Cô nói rồi nhìn Lục Tuấn Lãng ngồi trước mặt mình. Anh mặc bộ vest rất chỉnh chu. Mái tóc lãng tử được vén ra hai bên trông anh đẹp trai hơn nhiều. Một nét rất thư sinh nhưng không kém phần quyến rũ.

- Hôm nay anh đi gặp công ty đối tác, còn em?

Tuấn Lãng mỉm cười vui vẻ nói. Uyển Đình tỏ vẻ bất ngờ.

- Em cũng giống anh.

- Chúng ta có nhiều điểm giống nhau thật đấy!

Tuấn Lãng nói rồi cười thầm. Có vẻ như cô không biết khách hàng hôm nay sẽ gặp chính là anh. Nhưng anh không định nói cho cô chuyện này vội đâu, bởi anh muốn nhìn thấy dáng vẻ bất ngờ đáng yêu của cô sau khi biết sự thật hơn.