Cô Vợ Đanh Đá Của Nhất Thiếu

Chương 22: Yêu đến phát điên



Câu nói trên làm một nam một nữ đang âu yếm nhau không khỏi giật mình. Đối với Nhất Thịnh, số tiền đó chỉ là con số vặt vãnh cỏn con, nhưng dẫu gì cũng là tổn thất một nhà đầu tư làm ăn, lại còn phải đền bù, chưa nói đến chuyện ngân sách, danh tiếng cũng có chút lung lay. Cô nhíu mày đã nghi lướt mắt qua anh, nhìn chằm chằm. Chàng trai này lá gan quả không nhỏ, lại dám lừa cô, tưởng cô không nhìn ra chắc.

Anh cười nhẹ xoa đầu vợ mình, ánh mắt có chút hối lỗi. Lại quay sang nhìn thư ký An

- Tôi biết rồi, cứ thuận theo tự nhiên mà làm.

Nhất Long cười nhẹ nói. Tổn thất cũng được, không còn nhà đầu tư cũng không sao, chỉ cần là anh khiến cô nguôi giận được, cho dù phải bán cả công ty, Nhất Long anh cũng tình nguyện. Phải khó khăn lắm phu nhân của anh mới có thể tha thứ, tuyệt nhiên không thể để cô vì chút chuyện vặt vãnh của công ty mà lo lắng.

Thư ký Lâm nghe theo lệnh, rời đi cùng dòng cảm xúc ấm ức. Rõ ràng anh theo chân chủ tịch đi cùng trời cuối đất, hắn ta dỗ được vợ cũng có công của anh, thế mà lại nhẫn tâm vứt anh qua một xó, bắt anh phải dọn dẹp mớ công việc này thay hắn ta, ban nãy còn nhồi một miếng cẩu lương vào miệng anh, đúng là quá đáng.

Lạc Hy lại quay sang nhìn chồng của mình, cô không nghĩ là anh ta dám vứt công việc qua một bên để tìm cách dỗ dàng cô. Người làm cô khóc là anh ta, người làm cô cười trở lại cũng là anh ta. Đúng thực không biết nên làm sao với tên gia hỏa trước mặt này.

Từ nãy đến giờ, cô vẫn ngồi trọn trong lồng ngực anh, vẫn dựa đầu vào vai anh. Còn anh, một tay ôm eo cô, tay kia lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của người phụ nữ này nắm thật chặt.

Gia nhân trong nhà thì tấp nập tụ hết lên phòng cô để dọn dẹp hết mớ hỗn độn ở trên, dưới nhà bây giờ chỉ còn lại đôi vợ chồng trẻ.

- Trước đến giờ anh chưa bao giờ biết sợ, cho dù là trước tình cảnh công ty sắp phá sản cách đây hai năm. Nhưng cách đây hai hôm, cảm giác lo lắng sợ hãi bủa vây khắp người anh, anh sợ.. sợ mất em.. sợ em sẽ rời khỏi anh.. sợ em sẽ không nhìn mặt anh lần nào nữa. Sợ tất cả mọi thứ.

Những lời nói từ từ tuôn ra, anh không khống chế được mà ôm cô càng chặt hơn, lần này không để cô dựa vào vai mình, mà lại gục đầu vẻ yếu đuối trước người phụ nữ duy nhất ở đây. Những lời anh nói là thật lòng, ngày hôm đó anh quả là nhớ cô đến điên, sợ mất cô đến run cả người, chưa bao giờ tim anh lại đau đến chết đi sống lại như thế.

Lạc Hy ngẩn người nhìn chàng trai đang gục người này, cô nghĩ bản thân mình đã nhận ra sự lo lắng của anh. Lúc mở điện thoại lên, màn hình cô ngoài những cuộc gọi nhỡ của anh thì chẳng có gì nữa cả, anh gọi cho cô gần một trăm lần.

- Anh từng nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ biết yêu là gì, bao giờ cũng được phụ nữ chú ý đến, nhưng lại không có cảm giác cần họ. Từ đó anh nghĩ bản thân mình vốn không bao giờ yêu ai. Nhưng gần đây, mỗi khi nhìn em thì tim lại loạn, không thích em đi cùng người khác, cho dù là nữ giới, không muốn em rơi khỏi mình dù chỉ một giây.

Lời nói của anh có xen lần chút ấm ức, anh đem lòng mình giãi bày hết cho cô nghe. Lạc Hy cảm thấy có chút nực cười khi nghe anh nói như vậy, cô không nghĩ lại có lúc chàng trai này ích kỷ đến đáng yêu như vậy.

- Anh yêu em đến điên luôn rồi. Đã có lúc, anh chợt nghĩ, bản thân có thể mất đi công ty, mất hết tài sản, mất đi tất cả, nhưng không thể mất em.

Nói những lời nay, giọng anh có chút ngập ngừng, e dè.

- Em cũng yêu anh, yêu đến phát điên.

Lạc Hy nhấc cằm người đàn ông này lên, cúi sát mặt lại gần anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái. Đây là lần đầu tiên cô hôn một người. Chàng trai có vẻ khá bất ngờ nhưng cười nhẹ. Mắt của một nam một nữ đều nhắm lại, có chút đỏ hoe, rồi những giọt nước mắt rơi xuống.

Họ đều yêu đối phương, yêu rất rất nhiều, yêu đến không thể từ bỏ, yêu đến không thể xa người kia dù chỉ một giây. Anh và cô đều như vậy, đều có thể vì đối phương mà đánh đổi tất cả, đều sẵn sàng chấp nhận mọi cái giá để được bên cạnh người còn lại, đều yêu nhau đến phát điên.

Ngay lúc này đây, họ cảm thấy tình yêu thật lạ. Nó có thể khiến con người ta đi qua bao nhiêu cảm xúc, từ hạnh phúc đến khổ đau, từ vui cười đến khóc ngất, từ ngọt ngào đến đắng cay. Tình yêu của hai người không hề lãng mạn, không quá ngọt ngào, không mộng mơ những những câu chuyện cổ tích. Cô không phải nàng Bạch Tuyết, anh càng không phải hoàng tử điển trai, gặp và yêu cô từ cái nhìn đầu tiên. Họ đều từ sự xuất hiện của đối phương mà dần dần thay đổi cuộc sống của mình, đều từ từ nhận ra vị oan gia mình không muốn đụng mặt, nay lại trở thành người không thể thiếu trong cuộc đời mình.