Cô Vợ Đanh Đá Của Nhất Thiếu

Chương 4: Đêm tân hôn



Buổi hôn lễ không đến nỗi quá long trọng và đồ sộ, nhưng thực nó còn lớn hơn cả trong tưởng tượng ban đầu của cô khi còn ở Đường Gia. Luật thì bảo không được làm lớn, nhưng xem chừng cái nhà thờ lớn nhất nước S nay cũng được tân trang lại vô cùng kỹ lưỡng để đón lễ thành hôn của đôi vợ chồng trẻ này. Lạc Hy hẳn cũng chẳng ngờ bản thân mình lại có vẻ hài lòng với buổi tối hôm nay đến vậy. Thú vị, thú vị.

Trông Tư Nguyệt hôm nay cũng thực hả hê đi, chứng kiến cảnh bạn mình chơi cô nàng họ Doãn kia một vố đẹp mặt cũng đủ khiến người bạn thân kia cảm thấy quá ư là thỏa mãn rồi. Trước khi để cô dâu về nhà chồng, cô bạn họ Tư còn níu kéo lưu luyến nhiều vô cùng, thậm chí còn cố tình dằn mặt Nhất đại thiếu gia nên biết "an phận" cơ mà.

Lăng nhị hiếu gia - Harver cũng khá hứng thú trước buổi lễ cưới của Lạc Hy hôm nay, vừa hay cô cũng cảm ơn anh vì 'món quà cưới' đặc biệt ấy. Lại nói đến Cố Vân Gia, ban đầu ánh mắt nhìn Nhất Long tràn trề sát khí, bây giờ thì có vẻ dịu xuống "một chút" rồi. Cũng tại tên này cố tình chọc tức Lạc Hy cô làm gì. Lục Tư An và Lục Tiểu Nam cũng tham gia buổi lễ hôm nay, xem chừng anh ta cũng bỏ luôn phần tình ý đối với Lạc Hy rồi, trông thấy cô cùng Nhất Long có vẻ khá tâm đầu ý hợp sau ngần ấy sự việc xảy ra, Lục đại thiếu gia tuy có vẻ không được vui nhưng cũng miễn cưỡng chúc phúc cho hai người.

Trong buổi lễ còn có một số người bạn của Nhất Long. Cũng không hổ danh là người thừa kế của Nhất Gia, quen rộng biết sâu thật đấy, chẳng ngờ có thể mời được đại ảnh đế nổi tiếng nhất Lưu Hỉ đến, mà còn mời được cả "ông hoàng bản vẽ' trong truyền thuyết tới, tuy rằng Lạc Hy cũng đã một hai lần được gặp, nhưng không ngờ ngày đại hôn hôm nay còn được chính thần tượng của mình đến chúc phúc, quá ư là mãn nguyện rồi đi.

Buổi tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn, sau khi đã nhận đủ lời chúc và quà lễ, cuối cùng cũng là ai về nhà nấy. Đợi tiễn mọi người xong, Lạc Hy cũng leo lên xe mà về Nhất Gia, tuy cũng chẳng được tự nguyện cho lắm nhưng cũng phải theo quy củ mà làm, dẫu gì ông ngoại cũng đã nhắc nhở trước rồi.

- Nè, cậu tên gì vậy?

Lạc Hy cảm thấy bầu không khí trong xe có vẻ dễ khiến tên tài xế ngượng ngùng, nên cũng tiện miệng cứu nguy.

- Tôi.. Tôi là Khả Nam, chị có thể gọi tôi là Tiểu Nam.

- Ừm.. Tên hay phết.

Khi nghe cô khen cái tên của mình, Khả Nam có vẻ khá mừng nhưng chợt cảm nhận được một luồng gió lạnh trượt dài sóng lưng của anh, thực sự đáng sợ đi, đó chính là ánh mắt chết người của Nhất đại thiếu gia. Có vẻ mới ngày đầu kết hôn thôi anh đã được dội thẳng một hủ muối vào mặt rồi.

- Đến nơi rồi thư thiếu gia, thiếu phu nhân.

Chặng đường có vẻ không được dài cho lắm nên thoáng chốc cũng đã thoát được bầu không khí e dè, ngột ngạt trong chiếc xe. Vừa bước xuống, Lạc Hy chợt giật thót người ra phía sau khi chiếc váy cưới của cô bị anh giẫm phải, cả người cô nàng như ngã hết về phía sau, thêm đôi giầy cao gót hơn mười phân nữa, việc di chuyển còn khó hơn bao giờ hết. Nhất Long thấy thế thì phì cười, không do dự một tay quàng dười chân cô, tay kia ôm eo bế xốc vợ của mình lên.

- Nà.. này, anh làm gì vậy, thả tôi xú.. xuống.

Lạc Hy đỏ bừng hết mặt mũi, bây giờ thật là ngượng chín mặt rồi đi. Mặc cho cô cáu gắt hay nài nỉ, anh vẫn cứ thế mà ung dung bế cô đi vào nhà.

Đây không phải là căn chung cư hôm trước mà cô ở lại, tọa lạc tại một khu đô thị tuy vắng người nhưng lại là khu giàu nhất nước S, căn biệt thự to đùng của anh phải gọi là nội bật nhất trong tất thảy những căn còn lại. Trang phủ bề ngoài một màu xám tao nhã sang trọng, tuy có phần đơn giản nhưng kỳ thực nếu nhìn nhận bằng một con mắt sắc bén, hẳn là thấy rõ vẻ uy nghi mà tao nhã của nơi này. Chẳng kể đến diện tích sân ngoài, nhìn thoáng ngôi nhà thôi cũng đủ thấy nó đồ sộ gần bằng một trung tâm thương mại rồi. Thật sự là ngoài sức tưởng tưởng của cô xa.

- Mời thiếu phu nhân, thiếu gia lên nghỉ, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn phòng cho hai người. - Một người đàn ông khá đứng tuổi tiến tới, nhìn tác phong của ông ta tương đối giống với Hàn quản gia ở Đường gia, hẳn cũng là một người chu toàn trong công việc.

Còn về phần Lạc Hy, vừa đi cô vừa thầm tưởng tượng về căn phòng tân hôn của mình. Hẳn rằng căn phòng của cô ít nhiều cũng sẽ khá rộng lớn, biết trước đây là cuộc hôn nhân chính tr, thế nên Lạc Hy cũng chẳng mong đợi gì nhiều về căn phòng tân hôn. Nhưng có vẻ là ngoài sức tưởng tượng của cô, chẳng những đó là một căn phòng uy nghi bề thế, mà còn vô cùng tiện nghi. Hẳn những ngày tháng sắp tới sẽ không khó dễ nhiều cho cô. Bước vào, thấy anh ngồi nhâm nhi tách trà trên bàn, Lạc Hy cũng tiến tới, ngồi trên chiếc ghế đối diện, chân vắt chéo, tay nâng tách trà nóng phức lên.

- Ở đây chỉ có hai chúng ta, tôi nói thẳng. Tính tình tôi trước giờ không tốt, không dịu dàng yểu điệu thục nữ, không biết công dung ngôn hạnh, không thích gò bó. Tôi cũng chẳng có hứng thú hay quản chuyện ngoài của anh, hy vọng anh tương tự. Tính tôi vốn là độc lập, cũng chẳng phiền người đưa kẻ rước khi đến nơi này nơi nọ nên khỏi lo. Chúng ta chăn ai nấy đắp giường ai nấy ngủ phòng ai nấy ở, nước sông không phạm nước giếng.

- Tốt. Nếu có thứ gì cần, cứ bảo quản gia đi mua. Đây là thẻ đen, có đủ số tiền cho cô tiêu xài, không có mật khẩu.

Nhất Long cũng bằng giọng điệu của cô, chìa chiếc thẻ màu đen vô giới hạn về phía cho cô, trong đầu cũng tưởng tượng được vẻ vui mừng phần khích khi nàng trông thấy cái thẻ này. Trước giờ trong mắt của Nhất đại thiếu gia, phụ nữ chỉ thích tiền.

- Tiền? Tôi không thiếu.

Lạc Hy thẳng thừng cầm chiếc thẻ lên, ném trả lại cho anh, vẻ mặt bất cần của cô cũng khiến Nhất Long phải sững người. Từ trước đến giờ, bao nhiêu mỹ nữ thèm thuồng chiếc thẻ đen đó, trên thế giới, hẳn cũng chẳng quá mười cái, người có tiền muốn có cũng chẳng được, vậy mà ánh mắt cô nhìn nó chẳng khác gì một đồ vật bình thường.

- Không cần phải ngại, cứ thoải mái tiêu đi. Dù gì phu nhân của tôi cũng không chịu thiệt thòi được.

Vẫn cứ nghĩ là Lạc Hy đang giả vờ, anh chồng vừa tiếp tục nhìn vào tách trà, vừa soi mắt xem biểu hiện trên mặt của cô.

- Đừng quên tôi cũng là một người thừa kế trong Ngũ đại gia tộc, chiếc thẻ này căn bản tôi cũng dư đến hai cái.

Cô không nói sai đến nửa lời, trước đây, nhân dịp sinh nhật lần thứ mười tám, ông ngoại gửi cho cô hai cái thẻ đen như vậy. Tuy rất giận Đường Tư Hàn nhưng Lạc Hy vẫn giữ lại nó. Hiện tại trong ví cô hai cái thẻ đó như bùa hộ mênh, tuy chưa bao giờ đưa ra sử dụng nhưng vẫn luôn mang theo bên người. Lại còn chưa nói đến, trong thời gian ở Canada, Lạc Hy cũng chân ướt chân ráo bắt tay làm ăn với Harver, mở một chuỗi những khách sạn ở trung tâm thủ đô, kiếm được cũng chẳng ít tiền. Cô cũng nhận thầu thiết kế một vài công trình, tiền cũng không gọi là thiếu.

Câu nói này của Lạc Hy khiến Nhất Long khá ngạc nhiên, hóa ra bản lĩnh của cô lớn hơn anh tưởng nhiều. Mà kể cũng phải, việc cô biết Ngũ Long Ngọc đã minh chứng cho việc cô là một trong năm người thừa kế rồi.

Cuộc nói chuyện đến đó là kết thúc, Lạc Hy cũng đi vào ngâm nước cho thư thái một hồi rồi cũng lăn ra mà ngủ luôn, dẫu gì ngày hôm nay cô dâu cũng trải không ít rắc rối, loay hoay từ sáng sớm đến tối mịt, mệt cũng là chuyện đương nhiên.

Đến nửa đêm, cơn đói cồn cào đột nhiên ào tới làm cô phải tỉnh giấc. Thế là Lạc Hy đành ôm cái bụng rỗng liên hồi đánh trống lết xuống lầu. Nhà thì rộng, bếp thì to, mà lại chẳng có gì trong tủ lạnh ngoài hai ba cái trứng và mấy gói mì tôm. Đúng là, hẳn căn nhà này cũng mới được dọn về thôi. Theo như quan sát của cô, cái ti vi còn chưa được bật lên dù chỉ một lần, lớp kính dán ở ngoài còn chưa được tháo ra, còn chiếc đồng hồ trên bếp thì hẳn là mới được khởi chạy trong thời gian gần đây. Nhưng mà đường đường là dinh thự lớn nhất cái khu này, thế mà trong tủ lạnh một chút rau hay cá gì cũng không có. Có khi nào những người giàu sụ như anh ta nhai tiền sống qua ngày không?

Lạc Hy cắn răng, đành phải làm nhanh món mì xào mới được chứ giờ cũng chẳng còn cách nào, từ đây vào trung tâm thành phố thì xa, mà cũng đã nửa đêm gần sáng rồi, đi ra đi vào nhiều lần không tiện. Sở trường của Lạc Hy cô là ăn, thế nên nấu ăn cũng là một sở thích đi kèm. Món mì của cô về cơ bản không có gì quá đặc biệt, nhưng nàng tiểu thư này xem ra vẫn biết cho đều các gia vị, từ chua, mặn, ngọt, cay. Tính ra thì Nhất Long nguyên ngày chả lọt bụng được là bao, nên giờ ngửi thấy mùi thơm dưới bếp, cái bụng cũng đánh trống đùng đùng. Thế rồi cũng lần theo mùi thức ăn mà bay xuống.

- Đang nấu gì đấy?

Lạc Hy đang xào mì bỗng giật mình khi quay sang thấy anh đứng bên cạnh, ban đầu do sợ quá quá mà không ngần ngại bang một cái vào đầu anh chồng của mình.

- Anh là ma hả? Dọa tôi suýt nữa là đột quỵ rồi.

- Nửa đêm nửa hôm lục cục dưới bếp, làm tôi cứ tưởng là trộm.

Nhất Long cũng là bịa đại một cái lý do mà anh tạm cho là 'chính đáng' nhất ở thời điểm hiện tại. Lạc Hy bĩu môi nhìn anh, mắt đầy ám muội và nghi hoặc.

- Đèn thì sáng trưng từ trên lầu xuống dưới này, tôi cũng chẳng ăn mặc khả nghi. Vả lại, anh có thấy tên trộm nào vào nhà mà mượn bếp không? - Lạc Hy quay người sang, đưa cái đôi đũa đang cầm trên tay nâng cằm người đối diện. - Muốn ăn chực thì gọi tôi một tiếng chị, bằng không cứ đứng đó mà nhìn.

Nhất Long cũng chẳng phải dạng vừa, trông thấy mình đang bị thất thế, anh nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp một tấm cảnh cô đang tay chống eo bên cạnh là nồi mì thơm phức, giơ ra để lấy lại mặt mũi.

- Không cho tôi ăn cùng thì bức ảnh này sẽ lên trang đầu tờ báo ngày mai, tiêu đề sẽ là 'Tổng tài ngày đầu làm chồng đã bị ngược đãi phải ăn mì tôm".

Cô nàng quả thực không có cách nào để lấy lại chiếc điện thoại, thể là đành cắn răng chịu đựng chia một nửa cho ông chồng đang nắm thóp của mình. Khốn thật đấy, bao nhiêu công sức của cô hì hục gần nửa tiếng bị hắn hưởng trọn. Lần này Lạc Hy cô ghim rồi đấy. Đêm tân hôn gì chứ, tức chết cô rồi.