Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1568: Mời dự tiệc sinh nhật



Sau đó, Giá Nhỏ đi tới bên người Hàn Tử Hi.

Chung Sở Phong cởi áo khoác, đi tới chỗ Mạnh Khả Phi: “Vậy thì em dùng tạm áo của anh Sở Phong nhé?”

“Không cần đâu ạ” Mạnh Khả Phi lắc đầu: “Trên mặt đất không bẩn, không có việc gì.”

Dù gì cô bé cũng là con gái nhà nghèo, lúc còn bé, khi đi làm cơ thể còn bẩn hơn mặt đất cũng không xảy ra chuyện gì: “Con gái sẽ được cưng chiều, em ngại cái gì?” Chung Sở Phong trải áo khoác xuống đất, rôi đè Mạnh Khả Phi xuống: “Vả lại hôm nay em mặc quần áo màu nhạt, nếu không ngồi lên áo của anh, lúc đứng dậy bị ố thì thế nào? Chẳng lẽ em không sợ sao?”

Mạnh Khả Phi: ”…

Cô bé nên ngoan ngoãn ngồi thì hơn.

“Cảm ơn anh.”

Bầu trời lúc đầu còn u ám, về sau bắt đầu hiện lên màu trắng bạc, không lâu sau thì mặt trời từ từ mọc lên. ‘ˆ Ngọn núi họ đang ngồi có tầm nhìn rất tốt, có thể trông thấy toàn cảnh mặt trời dần dần mọc lên. Những đám mây bên cạnh bị mặt trời nhuộm thành màu đỏ khiến nó trở nên cực kỳ chói mắt.

Mạnh Khả Phi lại bị cảnh trước mắt này làm rung động lần nữa.

Trước đây, cô bé chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Mặc dù cô bé biết rằng mặt trời sẽ mọc và lặn nhưng mặt trời mọc tượng trưng cho sự khởi đầu của một ngày đối với cô bé, cho thấy mẹ cô bé lại sắp phải đi làm.

Cô bé chưa từng ngờ tới cảnh bình minh lại đẹp đến vậy.

“Có phải nhìn đến choáng váng rồi không?”

Chung Sở Phong đưa tay ra vẫy vây trước mắt Mạnh Khả Phi, thì thào nói: “Lần đầu tiên đến đây anh cũng rất rung động. Giống như trải nghiệm một phần rất khác của cuộc sống này vậy.”

Trải nghiệm một phần khác của cuộc sống?

Mạnh Khả Phi không trả lời, cô bé nghiêm túc nhìn mặt trời mọc, không dám bỏ sót một chút nào.

Cảnh tượng như vậy, e rằng sau này rất khó gặp lại nữa.

Đường Viên Viên dựa vào người Uất Trì Diệc Thù, vốn dĩ vẫn còn có chút buồn ngủ nhưng sau khi nhìn thấy mặt trời mọc, tất cả sâu ngủ trong người đều chạy mất.

“Anh ơi, mặt trời mọc đẹp quá.”

Cô bé ôm má, cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

“Ừ” Uất Trì Diệc Thù liếc nhìn xuống cô bé, đôi má của cô gái nhỏ hiện đây khao khát và đôi mắt to ngấn nước không có một chút màu sắc hỗn tạp.

“Anh ơi, khi Viên Viên lớn lên, anh vấn sẽ cùng “. lo x 1# em ngắm mặt trời mọc chứ ạ?”: “Vẫn sẽ”

“Sau này vẫn sẽ đến đây xem mặt trời mọc sao? Không biết bình minh ở những nơi khác có đẹp như ở đây không? Anh ơi, nếu có cơ hội thì chúng ta cũng đi ngắm bình minh ở các tỉnh khác nhé?”

“Tỉnh khác?”

“Đúng vậy!” Đường Viên Viên trịnh trọng gật đầu: “Tuy là cùng một mặt trời mọc nhưng ở các tỉnh khác nhau và những địa điểm khác nhau, có Ị”

lẽ sẽ nhìn thấy những góc độ khác nhau Uất Trì Diệc Thù không ngờ cô gái nhỏ lại có nhiều suy nghĩ như vậy trong đầu nhưng nghe cũng khá mới mẻ và thú vị đấy.

“Em nói không sai. Từ những nơi khác nhau sẽ nhìn thấy mặt trời mợe từ những góc độ khác nhau, còn có tâm trạng ngay lúc đó nữa”

“Vậy sau này anh sẽ đưa Viên Viên đi cùng sao?”

“Đi, đều đi hết” Uất Trì Diệc Thù thở dài, dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ đầu nhỏ của Đường Viên Viên, ai bảo cậu cưng chiều cô bé chứ?

“Cảm ơn anh!”

Trong lòng cô gái nhỏ, vô tình đã coi câu nói này như một lời hứa rồi. Sau khi trở lại trường học, Mạnh Khả Phi bắt đầu học tập chăm chỉ, cũng im lặng hơn trước kia rất nhiều. Trước đây khi Đường Viên Viên đưa cô bé đi ăn gì đó, Mạnh Khả Phi đều sẽ đi cùng cô bé. Nhưng sau khi ngắm mặt trời mọc trở về, số lần Mạnh Khả Phi đi cùng Đường Viên Viên ít hơn trước rất nhiều. Cô bé dành phần lớn thời gian trong thư viện hoặc trên đường đến thư viện.

Đường Viên Viên thực sự rất nhàm chán, mà sự chăm chỉ của Mạnh Khả Phi đúng lúc đã tạo cơ hội cho Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn đến gần Đường Viên Viên.

Lúc đầu Đường Viên Viên không muốn chơi với bọn họ, bởi vì chuyện đánh nhau trong lần huấn luyện quân sự trước kia. Nhưng Trương Hiểu Lộ đã xin lỗi cô bé rất lâu, mời cô bé ăn đồ ăn vặt rất lâu nên Đường Viên Viên đã tha thứ cho cô †a.

Cũng bởi vì chuyện này mà Trương Hiểu Lộ vẫn âm thầm nôn mửa sau lưng một lúc lâu.

“Tính tình cô chủ nhỏ thật là lớn mà, bắt tôi phải dõ dành lâu như vậy. Cũng may cô ta đã bớt giận, nếu không thì tôi không giả vờ nổi nữa rồi”

Viên Nguyệt Hàn cười nhạo cô ta: ‘Ngay cả chuyện này cậu cũng không nhịn nổi, nếu sau này cậu và anh trai cô ta có thể phát triển thì sao cậu có thể chịu cùng anh trai của người ta cưng chiêu em gái?”

“Dừng đi. Sao tôi phải cưng chiêu con nhóc thối đó cơ chứ? Nếu tôi ở cùng anh trai cô ta, tôi nhất định sẽ chiếm hết cả người anh ấy. Em gái thì tính là gì chứ?”

Hai người nhìn nhau cười, bởi vì hai bên đều nghĩ như vậy.

“Nguyệt Hàn, tôi phải nói rõ trước. Chúng ta đang cạnh tranh công bằng. Cho dù cuối cùng là ai có được anh ấy thì không ai trong chúng ta có thể ôm hận”

“Tất nhiên rồi.”

Có một ngày sau khi hết giờ học, Đường Viên Viên nói với Mạnh Khả Phi: “Khả Phi, hôm nay chúng ta đi nhà ăn ăn cơm đi, nghe nói có bò khol”

hôm nay Nghe vậy, Mạnh Khả Phi tỏ vẻ khó xử: “Viên Viên, thực xin lỗi, tớ vẫn còn mấy câu chưa làm xong. Hay là cậu đi trước đi, hôm khác tớ sẽ đi với cậu nhé?”

Trên mặt Đường Viên Viên hiện lên vẻ chua xót: “Khả Phi, học kỳ của chúng ta mới bắt đầu, sao cậu lại chăm chỉ như vậy?”

“Không còn cách nào khác, tớ muốn thi vào trường học tốt một chút, hơn nữa tớ cũng muốn có học bổng.”

Mạnh Khả Phi chỉ có thể cười khổ, cô bé còn có thể làm sao chứ? Nếu cô bé có hoàn cảnh gia đình tốt như Đường Viên Viên thì cô bé đầu cần vất vả nỗ lực như vậy.

Nghe cô bé nói vậy, Đường Viên Viên thật sự không đành lòng lôi kéo cô bé nữa, chỉ có thể cổ “Vậy thì cậu tiếp tục chăm chỉ, chờ cậu học xong rồi lại đi với tớ.

“Xin lỗi Viên Viên, là tớ không tốt”

“Không sao không sao, cậu đang chăm chỉ học tập mà. Hay là tới mang đồ ăn cho cậu nhé?

Cậu muốn ăn hương vị gì?”

“Không cần đâu, khi nào đói bụng tớ ăn một chút mì gói hoặc bánh quy là được rồi.”

Tuy nói cô bé nói như vậy nhưng trong lòng Đường Viên Viên đã quyết định sẽ mua thêm thịt cho Mạnh Khả Phi. Gần đây cô bé thực sự rất chăm chỉ học tập, thậm chí đã gầy đi mấy cân rồi.

“Viên Viên, cậu ấy phải chăm chỉ học tập, cậu đừng quấy rầy cậu ấy, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Trương Hiểu Lộ kéo Đường Viên Viên đứng dậy rồi liếc nhìn Mạnh Khả Phi. Chỉ cảm thấy là con nhóc kia sợ cô ta nên mới tránh xa Viên Viên, cũng xem như cô bé thức thời.

Trên đường đến nhà ăn, ba người bị mấy học sinh nữ cao lớn chặn lại. Nhìn quần áo đang mặc trông không giống trường học của họ.

Trương Hiểu Lộ nheo mắt nhìn những người này.

“Các người là ai?”

Học sinh nữ dẫn đầu cười khúc khích, ánh mắt rơi lên người Đường Viên Viên.

“Em là em gái của Diệc Thù?”

Đường Viên Viên chớp chớp mắt không trả lời.

“Thật đáng yêu”

Ôn Cảnh Nhu bước tới trước mặt Đường Viên Viên, một làn hương phả vào mặt cô bé: “Chị là bạn gái của anh trai em,muốn mời em đến dự tiệc sinh nhật của chị.”

“Anh trai, bạn gái của anh trai?”

Từ trước đến nay, Đường Viên Viên chưa bao giờ nghĩ rằng Uất Trì Diệc Thù sẽ có bạn gái, cậu cũng chưa từng đề cập đến chuyện như vậy. Hiện tại khi Ôn Cảnh Nhu nói cô ta là bạn gái của anh trai cô bé thì cô gái nhỏ hơi sững sờ.

“Đúng vậy.”

Trong mắt Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn đều lộ ra vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ. Bởi vì người cô gái trước mặt họ rất xinh đẹp và hấp dẫn. Khuôn mặt cô ta rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức vô cùng có lực công kích.

“Anh trai của em cũng ở đó, vì vậy em đi cùng chị nhé”