Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1596



Căn nhà mà bọn họ ở có hai tầng. Tâng dưới là phòng bếp và nhà vệ sinh, còn có chỗ để ăn cơm nữa. Tâng trên là chỗ nghỉ ngơi.

Tổng cộng có ba cái phòng, Uất Trì Diệc Thù cùng chung phòng với Chung Sở Phong, còn Đường Viên Viên cùng chung phòng với An Thiến.

Hồi nãy ở bên ngoài lạnh đến nỗi mất cảm giác, bây giờ vào đến nhà rồi thì tay chân của An Thiến mới bắt đầu từ từ ấm dần lên. Đón tiếp bọn họ là một bà chủ, bà ta bưng lên cho bọn họ mỗi người một chén canh nóng hổi thơm lừng và trên mặt canh còn có những váng mỡ nổi lên nhìn đã thấy ngấy.

“Đây là canh thịt dê, mùa đông uống vào rất ấm áp. Hôm nay tuyết rơi dày quá, các cháu lại đi bộ nên đến đây chẳng dễ dàng gì. Mau uống chút canh cho ấm người đi”

Đường Viên Viên nghe nói canh thịt dê thì hai mắt sáng trưng rồi chủ động đưa tay đón lấy chén canh.

“Cám ơn dì ạ”

Bà chủ nhà nhìn thấy đôi má đỏ hây hây của Đường Viên Viên với đôi mắt tròn to và khuôn mặt bầu bĩnh cực kỳ đáng yêu thì cười nói: “Đừng khách sáo, mau uống nhanh đi”

Cuối cùng An Thiến cũng chịu không nổi cái rét cắt da cắt thịt nên run run đón lấy chén canh thịt dê kia.

Lúc tay của cô ta vừa đụng tới tay của bà chủ thì bà ta vội kêu lên: “Ôi, tay của người này lạnh quá, chắc là dọc đường đi cũng chẳng dễ dàng gì”

Lúc sau bà ta mới để ý thấy quần áo mà cô ta mặc nên nhịn không được bèn lên tiếng nhắc nhở: “Những cô gái mới lớn như các cô đây đã đến chỗ này rồi thì không thể nói phải giữ phong cách không cần m. Bây giờ tuổi còn trẻ thì chưa thấy gì chứ sau này già rồi rất dễ bị thấp khớp. Huống hồ thể chất của con gái vốn có tính hàn nên càng phải giữ ấm cho thật tốt”

An Thiến uống canh thịt dê, hồi trước cô ta không thích uống loại canh này lắm nhưng bây giờ lại thấy mùi vị cũng được. Nước canh ấm giống như một ngọn lửa tiến vào trong cơ thể của cô ta khiến toàn thân ấm hản lên.

Qua một lúc thì sắc mặt của cô ta mới từ từ hồng hào trở lại.

Còn Đường Viên Viên uống xong một chén vẫn còn thèm thuồng chép miệng rồi ngại ngùng nhìn bà chủ nhà: “Dì à, canh này ngon quá. Cháu có thể uống thêm một chén nữa không?”

Lần đầu tiên bà chủ nhà nhìn thấy một cô gái đáng yêu như vậy, hơn nữa cách mà cô bé gọi bà ta rất ngọt ngào nên mặt mày hớn hở đồng ý với cô bé: “Đương nhiên là được rồi”

An Thiến nghe thấy thì trong lòng lại thầm khinh bỉ.

Loại đồ ăn này chỉ cần uống một chén cho ấm bụng là được rồi, tự nhiên lại muốn uống thêm một chén nữa. Quả nhiên mập chính là mập, chỉ cần ăn thấy ngon miệng là không biết tiết chế rồi. Cũng không biết tính toán nhiệt lượng nữa chứ.

Loại nữ sinh giống như vậy thì mãi mãi không bao giờ gầy được.

Thật sự cô ta không thể nào hiểu nổi vì sao Chung Sở Phong lại thích người như vậy được chứ? Là cô gái có dáng người thon thả không thơm hơn sao?

Cô ta âm thầm xem thường Đường Viên Viên rồi sau đó uống hết chén canh.

Bởi vì Đường Viên Viên khiến người ta cực kỳ yêu thích nên sau khi cô bé uống canh dê xong thì bà chủ nhà lại lấy ra cho cô bé một đống đồ ăn vặt nữa.

“Cô gái nhỏ này nha, vừa nhìn thấy thì biết cháu là người sành ăn rồi. Đây đều là những đồ ăn dì cất giấu kỹ lắm, bình thường không lấy ra chiêu đãi người khác bao giờ đâu. Hôm nay chúng ta có duyên nên dì lấy ra đây cho cháu nếm thử”

Bữa cơm tối sau đó bà chủ cũng chuẩn bị rất nhiều món ăn, Đường Viên Viên thấy món gì là gắp món đó. Đối với cô, chỉ cần đặt lên bàn, không có món gì không thể ăn.

An Thiến lại vô cùng kén chọn, món này quá nhiều dầu, món kia quá nhiều mỡ, món nào cũng không hợp khẩu vị của cô ta.

Mà hai người Uất Trì Diệc Thù và Chung Sở Phong vẫn ăn rất bình thường, cả bữa ăn chỉ có mỗi An Thiến là không nuốt được món nào.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, cô ta lại muốn uống trà sữa, sau đó bà chủ hỏi cô ta: “Tôi thấy cô không ăn được gì nhiều, có phải không hợp khẩu vị của cô không?”

Nghe vậy, An Thiến bĩu môi nói: “Tôi đang giảm cân, không muốn ăn vào rồi bị béo lên đâu”

Nói xong trong mắt còn hiện lên tia khinh thường, cô ta không muốn mình biến thành một kẻ quê mùa thô kệch.

“Giảm cân?” Bà chủ cảm thấy rất kinh ngạc: “Cô đã gầy thế này rồi, còn giảm cân nữa sẽ thành cái gì chứ?”

“Dì à!” Giọng nói An Thiến hơi lớn: “Dì đừng nhìn tôi hiện tại gầy, nếu như tôi không chú ý ăn nhiều một chút thôi là sẽ mập lên, đến lúc đó tôi sẽ không chịu nổi mất”

“Con gái ấy mà, vẫn nên giữ cơ thể khỏe mạnh là chính, cô xem cô gái nhỏ kia vừa rồi ăn rất tốt”

An Thiến không nhịn được trợn tròn mắt.

“Nếu như tôi mập như cô kia chắc tôi nhảy sông mất thôi”

Ý cười trên mặt bà chủ biến mất, nghiêm túc nói với cô ta: “Cô còn trẻ như vậy, sao có thể nói những lời này được? Gầy hay béo là sự lựa chọn của mỗi người. Tuy cô gầy nhưng cô lại mất đi rất nhiều cơ hội được nếm thử những đồ ăn ngon.

Trong khi những người khác đang hưởng thụ của ngon vật lạ thì cô chỉ có thể liều mạng khống chế bản thân. Mà cô gái kia không để ý đến ánh mắt của mọi người, tận hưởng cảm giác được ăn đồ ăn ngon, hơn nữa cô ấy mập cũng không quá mức xấu xí”

“Như vậy còn không xấu à? Có lẽ mắt thẩm mỹ của chúng ta khác nhau rồi”

“Vậy cô cảm thấy như cô mới xinh đẹp sao? Lúc hai cô cùng nhau bước vào, sắc mặt cô ấy hồng hào khỏe mạnh, sắc mặt cô lại vàng vọt, môi cũng thâm tái. Đây là vẻ xinh đẹp của cô à?”