Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1664: Dạy dỗ anh ấy



**********

Chương 1664: Dạy dỗ anh ấy

Ngay khi Uất Trì Diệc Thù trở về biệt thự Hải Giang, Chung Sở Phong đã gọi điện đến. "Anh Thù, Viên Viên thế nào rồi? Lễ trưởng thành đã kết thúc chưa?"

Giọng anh vô cùng gấp gáp, hơi thở cũng không ổn định.

Uất Trì Diệc Thù liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, mím mỗi rồi nói: "Buổi lễ trưởng thành được tổ chức ngày hôm qua, hôm nay giờ này rồi, cậu nói xem đã kết thúc hay chưa?"

Chung Sở Phong thất vọng nói: "Cô ấy chỉ có duy nhất một buổi lễ trưởng thành trong đời, nhưng không ngờ rằng em lại không có cơ hội được nhìn thấy cô ấy trong bộ váy xinh đẹp.

Anh có thể nghe thấy sự thất vọng trong giọng điệu của anh ta, nhưng Uất Trì Diệc Thù không biết làm thế nào mới có thể an ủi, suy nghĩ một lúc lâu, anh nói: "Cũng không có cách nào khác."

Vào đêm hôm trước, mẹ của Chung Sở Phong bị đau ruột thừa cấp tính, gia đình vội vàng đưa bà ấy đi mổ, vì là con một nên đương nhiên Chung Sở Phong không thể không đi theo.

Hơn nữa, bố anh ta quanh năm làm việc bên ngoài, ngày hôm đó cũng không thể về kịp nên Chung Sở Phong phải một mình giải quyết nhiều việc.

Đúng lúc chuyện này lại xảy ra vào ngày Đường Viên Viên tổ chức lễ trưởng thành, Chung Sở Phong vô cùng khổ não. Nhưng lúc này, anh ta cũng không thể rời khỏi mẹ mình để tham dự lễ trưởng thành của Đường Viên Viên được, chỉ đành nhờ Uất Trì Diệc Thù mang hộ món quà của anh ta đến tặng cho cô.

Nghĩ đến đây, Uất Trì Diệc Thù nói: "Tình hình của dì thế nào rồi? Anh về nhà thu dọn một chút đồ đạc, một lát nữa sẽ qua." “Đừng” Chung Sở Phong thở dài một tiếng: “Anh không cần tới đây, bên này mẹ em cũng không sao cả, phẫu thuật không gặp phải vấn đề gì, chỉ cần ở đây vài ngày là được.”

Uất Trì Diệc Thù tắt máy xe, bước vào trong rồi nói: "Gửi địa chỉ cho tôi trên WeChat, khoảng mười phút nữa tôi sẽ qua". "Không cần đầu

Sau khi nghĩ lại, Chung Sở Phong nói: "Thôi được rồi, để em gửi địa chỉ cho anh. Khi nào anh đến bệnh viện thì nói cho em biết để em ra đón." "Um."

Uất Trì Diệc Thù cúp điện thoại rồi bước lên lầu.

Anh trở về phòng rồi thay quần áo, đúng lúc đi xuống nhà thì gặp phải mẹ mình. "Trở về rồi?" "Ừm, con có chút chuyện phải đi ra ngoài." "Có chuyện gì vậy?" "Ngày hôm qua mẹ Sở Phong phải nhập viện."

Chung Sở Phong là bạn thân của Uất Trì Diệc Thù, Hàn Mộc Tử luôn biết chuyện này, nghe anh nói mẹ của Chung Sở Phong nhập viện, bà ấy có chút lo lắng: "Bị sao vậy? Chẳng trách hôm qua không thấy mặt mũi Chu Sở Phong trong lễ trưởng thành đầu cả, thì ra là mẹ cậu ấy nhập viện. Bây giờ con muốn đi thăm sao?" "Ừm, con đi xem một chút." "Vậy để mẹ đi cùng với con.

Nhưng Uất Trì Diệc Thù kéo bà lại: "Mẹ, con dự định hỏi xem Viên Viên có muốn đi cùng không.

Nghe thấy vậy, Hàn Mộc Tử dừng lại, ngay lập tức hiểu được ý của anh. "Được rồi, vậy để hôm khác mẹ đi thăm vậy, con đi đường chú ý an toàn”

Vốn dĩ Uất Trì Diệc Thù không có ý định gọi điện cho Đường Viên Viên, dự là cả đêm qua cô bé đó ngủ không được ngon giấc nên lúc này vẫn là nên để cô ở nhà nghỉ ngơi.

Nhưng nghĩ đến bộ dạng bây giờ của Chung Sở Phong, Uất Trì Diệc Thù chợt nảy lên một suy nghĩ, anh muốn hỏi Đường Viên Viên xem cô có muốn đi cùng không.

Tất nhiên, đó chỉ là mong muốn, nếu cô ấy tình nguyện thì tốt nhưng nếu cô không muốn thì cũng không sao cả.

Sau khi lên xe, Uất Trì Diệc Thù đợi một lúc lâu rồi mới gửi tin nhắn cho Đường Viên Viên. "Em trở về đã nghỉ ngơi chưa?"

Sau khi đợi khoảng một phút, Đường Viên Viên mới trả lời tin nhắn. "Không có, tối hôm qua em đã nghỉ ngơi rồi, tại sao cần phải nghỉ ngơi nữa?"

Sau khi gửi xong, cô lại nhắn thêm một tin nhắn khác. "Anh, có chuyện gì vậy?"

Uất Trì Diệc Thù liền bấm điện thoại gọi tới. “Anh?” Giọng cô gái nhỏ vang lên ở đầu bên kia điện thoại.

Uất Trì Diệc Thù lái xe rời khỏi biệt thự Hải Giang, tầm mắt luôn hướng về phía trước: "Trở về rồi, sao không nghỉ ngơi nhiều hơn một chút?" “Anh, em không buồn ngủ, anh đừng lo lắng quá, tối hôm qua em đã nghỉ ngơi đủ rồi." "Có muốn cùng anh đến một chỗ không?" "Đến đâu?"

Sau khi đến đón Đường Viên Viên, trên người cô còn chưa thay quần áo đã trực tiếp leo lên xe của Uất Trì Diệc Thù, tự mình ngoan ngoãn thắt dây an toàn xong, cô quay đầu nhìn anh. "Anh, anh còn chưa nói sẽ đưa Viên Viên đi đâu." "Đến bệnh viện."

Nghe vậy, sắc mặt Đường Viên Viên hơi thay đổi: "Đến bệnh viện sao? Anh, anh bị bệnh rồi sao? Hay là tối hôm qua ngâm chân dưới nước mưa lâu quá nên giờ trong người cảm thấy khó chịu sao? Em nói rồi mà..." “Đều không phải.” Uất Trì Diệc Thù ngắt lời cô: “Đừng lo lắng, không phải chuyện của anh, là đi gặp anh Sở Phong của em.

Chung Sở Phong?

Nghe thấy cái tên này, Đường Viên Viên mới phản ứng lại được. "Chúng ta tới bệnh viện tìm anh Sở Phong sao? Anh ấy đang ở bệnh viện sao?" "Đúng vậy. "Anh Sở Phong đã xảy ra chuyện gì sao? Hôm qua anh ấy cũng không đến dự lễ trưởng thành của Viên Viên. Chẳng lẽ là bởi vì...

Sắc mặt Đường Viên Viên đột nhiên tái nhợt. "Đừng lo lắng, anh Sở Phong của em không sao cả. Chỉ là mẹ của cậu ấy tối phải làm phẫu thuật bên trong bệnh viện, cậu ấy phải ở đấy trông nên không thể đến tham dự buổi lễ được nên đành nhờ anh đưa quà cho em" "Nhưng tại sao hôm qua anh không nói cho em biết sóm?" "Nói cho em biết thì em còn có thể tổ chức tốt buổi lễ trưởng thành sao?" Cập nhật chương mới nhất tại Tг*цуenАРР.cом

Khi đó, Chung Sở Phong đã đặc biệt dặn dò Uất Trì Diệc Thù không được nói cho Đường Viên Viên biết chuyện này, anh ấy nói rằng cô gái nhỏ Viên Viên này rất trọng tình trọng nghĩa, nếu biết chuyện của anh ta, chắc chắn cô sẽ không thể vui vẻ tổ chức lễ trưởng thành được.

Vì vậy, Uất Trì Diệc Thù đã đồng ý với Chung Sở Phong không nhắc đến chuyện này với cô. "Vốn dĩ dự định tối qua ăn xong thì sẽ đến bệnh viện thăm hỏi một chút.

Ai biết được rằng lúc sau lại gặp phải trận mưa lớn như vậy, đường đi cũng bị ngập úng mà cơn mưa kia cũng kéo dài rất lâu. "A, mẹ của anh Sở Phong bị bệnh rồi? Vậy chắc hôm qua anh Sở Phong đã rất buồn? Vậy thì chúng ta mau đến bệnh viện càng sớm càng tốt."

Sau khi đến bệnh viện, Uất Trì Diệc Thù trực tiếp gửi một tin nhắn cho Chung Sở Phong. "Đến rồi."

Sau khi dừng xe, Uất Trì Diệc Thù cùng cô gái nhỏ đứng trước cổng bệnh viện.

Sau khoảng vài phút thì nhìn thấy bóng dáng của Chung Sở Phong.

Ánh mắt anh ta dừng trên người Đường Viên Viên một lúc, sau đó mới lúng túng đi tới chỗ hai người, buồn bực nhìn Uất Trì Diệc Thù nói: "Sao anh lại đưa cô ấy đến đây? Không phải đã nói rõ rồi... “Anh Sở Phong!” Đường Viên Viên ngắt lời anh, nghiêm mặt nói: “Tại sao anh lại làm vậy?”

Chung Sở Phong: "Ừm, làm sao?" "Mẹ của anh Sở Phong nằm viện, tại sao lại không nói cho Viên Viên biết? Mặc dù hôm qua là lễ trưởng thành của Viên Viên, nhưng buổi lễ cũng không phải tổ chức nguyên cả một ngày. Nếu anh Sở Phong nói sớm hơn, thì chiều hôm qua chúng em có thể đến thăm dì rồi, anh Sở Phong không cần một thân một mình ở đây trôm dì."

Cô gái nhỏ nói ra những lời vừa nghiêm túc vừa thật lòng, ngũ quan trên khuôn mặt nhíu chặt lại. "Anh Sở Phong, làm sao anh lại làm như vậy?”

Chung Sở Phong nghe vậy liền hoảng hốt: "Anh xin lỗi, là anh không tốt, Viên Viên, em đừng nóng giận, anh Sở Phong cũng chỉ vì muốn em tổ chức lễ trưởng thành cho thật tốt, anh không muốn em bị phân tâm" "Lễ trưởng thành rất quan trọng, nhưng việc của anh Sở Phong cũng quan trọng không kém, lần sau anh đừng làm như vậy nữa.

Cô gái nhỏ vẫn nghiêm túc dạy dỗ anh.