Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1675: Gặp nhau ở quán lẩu



**********

Chương 1675: Gặp nhau ở quán lẩu

Từ hôm trước vô tình gặp Tôn Vĩnh Nhiên trong quán đến giờ, hỗ Đường Viên Viên đi ra ngoài mua thứ gì đó thì sẽ thường xuyên gặp được anh ta, ví dụ như Trương Hiểu Lộ đột ngột nói muốn uống đồ uống vị xoài của một quán ở cạnh trường, nắm tay cô muốn đi cô đi mua chung.

Kết quả là lúc Đường Viên Viên đi mua thì đụng phải Tôn Vĩnh Nhiên, sau đó thì Tôn Vĩnh Nhiên lại trả tiền cho cô.

Ví dụ như mọi người hẹn nhau đi ăn lẩu thì cũng có thể đụng phải Tôn Vĩnh Nhiên, khi nãy trong quán không có bàn trống nên mọi người ghép lại thành một bàn.

Đường Viên Viên vốn muốn ăn lẩu uyên ương nhưng đàn anh Tôn Vĩnh Nhiên lại chọn lẩu suông. "Đàn anh thật là tri kỷ, biết Viên Viên nhà chúng em không ăn cay được nên cố ý chọn lẩu suông, thật là ấm áp." "Đúng thế đúng thế, đàn anh tốt như vậy biết đi đâu tìm đây?"

Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn nắm tay Đường Viên Viên, nói thay Tôn Vĩnh Nhiên, Tôn Vĩnh Nhiên rất bình tĩnh, bên môi luôn có nụ cười vui vẻ.

Đường Viên Viên cẩm thấy xấu hổ vô cùng, vì cô cảm thấy được Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn đang cố ý ghép đôi cô với Tôn Vĩnh Nhiên.

Trong lòng cô có chút không vui, nhưng thấy mọi người đã nói cô ít khi tiếp xúc với con trai, tóm lại là trong lòng cô hơi mâu thuẫn. Mọi người ăn lẩu được một nửa, Trương Hiểu Lộ đi nghe điện thoại rồi đi về trước với Viên Nguyệt Hàn, hai người bọn họ liếc nhau một cái rồi lập tức đứng dậy đi mất. "Viên Viên ơi, tụi tớ có chuyện phải đi rồi, cậu và đàn anh ở đây từ từ ăn nhé." "Hả? Chuyện gì thế?"

Đường Viên Viên cũng đứng lên: "Nếu hay là tớ đi chung với các cậu?" "Không phải chuyện gì lớn."

Viên Nguyệt Hàn vươn tay đè bả vai Đường Viên Viên xuống, bắt cô cô ngồi ghế, sau đó cười với Tôn Vĩnh Nhiên: "Đàn anh Vĩnh, Nhiên, tụi em giao Viên Viên giao cho anh đấy, anh nhất định phải chăm sóc cô ấy thật tốt, nếu không thì tụi em sẽ tìm anh tính sổ đó."

Nói xong, hai người nghênh ngang đi mất.

Khóe miệng Đường Viên Viên không nhịn được mà co rút, xấu hổ vô cùng. "Đừng lo lắng." Tôn Vĩnh Nhiên biết cô xấu hổ, anh ta thản nhiên nở nụ cười: "Bọn họ có ý tốt mà, nhưng nếu em không đồng ý thì có thể xem như bạn bè bình thường cũng được."

Bạn bè bình thường?

Nghe thấy cái danh hiệu như thế, Đường Viên Viên thở dài một hơi: "Vâng."

Nghe vậy, động tác của Tôn Vĩnh Nhiên dừng lại, có lẽ anh ta không ngờ được Đường Viên Viên sẽ đồng ý nhanh như thế: "Đồng ý không chút do dự như vậy khiến tôi đau lòng quá." "Ơ...?" Đường Viên Viên không biết phải trả lời như thế nào: "Xin lỗi đàn anh, em chỉ..." "Rồi rồi, em không cần phải giải thích, chúng ta biết nhau chưa được bao lâu, đàn anh cũng không có ý gì khác, em đừng cảm thấy áp lực, có được không?"

Đường Viên Viên bất đắc dĩ gật đầu, dù bọn họ ở cạnh nhau trên danh nghĩa bạn bè nhưng Tôn Vĩnh Nhiên vẫn gắp rau giúp cô, có thể nói là trong bữa ăn này, anh ta luôn luôn săn sóc cô, còn bản thân anh ta thì chẳng ăn được bao nhiêu.

Cô ăn một cách gò bó, không hiểu sao lại nghĩ tới Uất Trì Diệc Thù.

Nếu người ăn lẩu với cô hôm nay là anh trai thì tốt biết may.

Nghĩ tới anh trai, Đường Viên Viên lập tức thở dài, đã bao lâu rồi hai người không gặp nhau?

Hình như là từ sau khi học kỳ này bắt đầu, Đường Viên Viên không thường xuyên muốn gặp anh, Uất Trì Diệc Thù cũng rất bận, bình thường anh không có thời gian đến tìm cô, những khi rảnh Đường Viên Viên cũng không đi tìm anh.

Vậy nên từ khi học kỳ này bắt đầu đến bây giờ, hai người không hề gặp nhau.

Cũng có thể nói là Đường Viên Viên vẫn luôn trốn tránh "Gì chứ? Chúng tôi lặn lội đường xa đến đây ăn mà lại anh. hết bàn?" "Không phải chứ? Ngày nào cũng vậy, hôm nào cũng không có bàn trống, không thể đặt bàn được, mấy người lừa tôi đấy à?" "Xin lỗi hai anh, đúng là buổi tối quán chúng tôi rất đông khách, hai người có thể quay lại đây vào sáng ngày mai, có được không?" "Được cái gì mà được? Anh có thấy ai ăn lẩu vào buổi sáng không? Toàn là đi vào buổi tối đấy! Không có bàn sao mấy người không kê thêm bàn vào? Thiệt tình."

Đường Viên Viên nghe thấy hai giọng nói vừa quen thuộc mà vừa lạ lẫm, cô nghiêng đầu nhìn sang thì phát hiện đó là hai người bạn cùng phòng ký túc xá với anh trai mà hôm trước cô đã gặp.

Nhưng bọn họ chỉ mới gặp nhau một lần thôi, chưa thân quen lắm nên Đường Viên Viên không định qua đó chào họ.

Nhưng lúc một người trong số đó nhìn sang đây thì đúng lúc ánh mắt cô và người đó chạm nhau.

HỒ, đó là em gái Diệc Thù đúng không?" Người còn lại cũng nhìn Đường Viên Viên: "Đúng đấy, em gái Diệc Thù, sao em ở đây vậy...?" "Chào các anh."

Đường Viên Viên đứng dậy chủ động chào bọn họ, hai người bước tới gần mới thấy trên bàn ăn còn có một chàng trai đeo mắt kính, dáng vẻ khá nhã nhặn, hình như là bạn học của Đường Viên Viên. "Em gái Viên Viên, ăn lẩu chung không...?" Cập nhật nhanh nhất trê*n ТгцyeлАРР.cом

Hai người chào Tôn Vĩnh Nhiên trước, Tôn Vĩnh Nhiên cũng đứng lên, Đường Viên Viên đành phải giới thiệu anh ta với hai người bọn họ: "Đàn anh, đây là bạn cùng phòng với anh trai em, hai anh, đây là đàn anh trường em."

Tôn Vĩnh Nhiên cười với hai người đó: "Có phải hai anh đang tìm bàn không, hay là ngồi chung với chúng tôi đi?"

Đây vốn làm bàn sáu người, do lúc nãy có Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn đi cùng nên bọn họ đã chọn bàn lớn, nhưng hai người đi mới đi rồi nên bây giờ còn trống bốn ghế. "Được chứ, các em không ngại là được." "Không ngại mà."

Sau khi ngồi xuống, Tôn Vĩnh Nhiên gọi phục vụ lấy thêm hai bộ chén đũa.

Đường Viên Viên vống đang bất an, giờ bàn ăn đã có thêm hai người ngồi, dù là bạn của anh trai nhưng cô cũng không thân với bọn họ, nên Đường Viên Viên cảm thấy không thoải mái lắm.

Sau khi một người trong số họ ăn xong thì đứng dậy nói: "Tôi đi toilet chút."

Rồi anh ta chạy ra ngoài, gọi điện thoại cho Uất Trì Diệc Thù.

Tuy Khương Vũ và Uất Trì Diệc Thù là bạn học nhưng bình thường họ sẽ không gọi điện thoại cho nhau lần anh ta gọi cho Uất Trì Diệc Thù cũng là bởi vì Đường Viên Viên.

Sau khi gọi được, bên kia vang lên giọng nói lạnh như băng của Uất Trì Diệc Thù. "Có chuyện gì?" "Diệc Thù... Khương Vũ kéo dài âm cuối: "Hôm nay tớ và Dịch Hoa Sinh ra ngoài ăn lẩu, cậu đoán xem bọn tớ gặp được ai?"

Đầu dây bên kia im lặng một lát, anh không muốn đoán mò. "Diệc Thù, cậu đoán nhanh lên." "Tớ rất bận, nếu cậu không có việc gì khác thì tớ.." "Bọn tớ gặp em gái cậu đấy! Bất ngờ chưa?" Đối phương sững người: "Em gái tớ?" "Đúng vậy, chính là em gái lần trước chạy đến ký túc xá của chúng ta đó." Hình như việc gặp Đường Viên Viên ở trong quán lẩu không phải là chuyện to lớn lắm, Úy Trì Diệc

Thù cũng không để ý, dù sao thì cô vốn chính là con sâu ăn vặt mà.

Chỉ là gần đây cô hay tránh mặt anh, chuyện lại khiến Uất Trì Diệc Thù hơi mất tập trung. "Ừ." "Tớ đã nói với cậu rồi mà Diệc Thù, giờ em cậu trổ mã rồi, càng ngày càng xinh đẹp hơn, bắt đầu có người theo đuổi con bé rồi, thằng nhãi ngồi ăn chung với con bé có vẻ rất biết chăm sóc đấy." "Cậu nói cái gì?"