Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 429: Không phải cô muốn tôi tự mình đi mời cô sao?



Tiểu Nhan quen biết Hàn Mộc Tử đã nhiều năm như vậy, làm sao có thể không biết tính của Hàn Mộc Tử.

Cô sẽ không làm chuyện mà mình không nắm chắc, cho nên khi cô muốn mình và Đậu Nhỏ rời đi thì thật sự là có chuyện gì đó xảy ra mà bọn họ không tiện ở lại.

Mà vị nhân vật lớn ở tầng trên kia, Tiểu Nhan đi theo cô lâu như vậy, cẩn thận suy nghĩ một chút đại khái cũng có thể đoán ra được là ai.

“Dì Tiểu Nhan, chúng ta không ăn tiệc lớn sao?”

Đậu Nhỏ đảo con người tròn trịa một vòng, hỏi.

“Ngày khác ăn, hôm nay mẹ cháu đột nhiên phải bàn công việc cho nên chúng ta phải rời đi trước.”

Ánh mắt của Đậu Nhỏ lóe lóe như có cái gì đó lướt qua vậy, nhưng cuối cùng cậu vẫn khéo léo gật đầu, sau đó để mặc cho Tiểu Nhan đội mũ cho mình, sau đó dắt tay cậu cùng nhau rời đi.

Tự nhiên ánh mắt của Dạ Mạc Thâm lại rơi vào trên thân mấy người bọn họ.

Đến khi Tiểu Nhan và đứa trẻ kia đứng lên, Dạ Mạc Thâm mới chú ý tới ở trước mặt Hàn Mộc Tử có một đứa bé, nhưng anh cũng không suy nghĩ nhiều, chẳng qua là cảm thấy… Đứa bé kia có thể là con của đồng nghiệp cô. Chẳng qua là không biết tại sao mà khi đứa trẻ kia bị Tiểu Nhan mang đi, ảnh mắt của Dạ Mạc Thâm lại đi theo bóng hình của hai người họ, lúc đi tới cửa phòng ăn, đứa bé đang đội mũ kia đột nhiên quay đầu lại một chút, để lộ ra một nửa gò má. đổi.

Sắc mặt của Dạ Mạc Thâm lập tức biến

Đứa trẻ kia…

Lúc này, mấy người vừa đi xuống tầng đẩy cửa đi vào.

Tiếng vang do bọn họ phát ra cắt đứt suy nghĩ của Dạ Mạc Thâm, anh phục hồi tinh thần lại, ánh mắt anh nhìn mấy người kia lạnh như băng, tựa hồ như đang hỏi.

Sắc mặt của mấy người đó thay đổi mấy phần, sau đó bước lên trước mấy bước.

“Dạ, cậu Dạ…”

Mấy người bọn họ nhìn xuống phía dưới một cái, phát hiện hai người ban đầu ngồi cùng với người phụ nữ kia đã rời đi, bị dọa sợ đến mức nhanh chóng giải thích: “Không phải bọn tôi ép bọn họ đi, bọn tôi chẳng qua là mời cô ấy đi lên ngồi một chút mà thôi, không có nói những chuyện khác.”

Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm nhíu mày: “Các người nói là tôi mời?”

“Dĩ nhiên là không.” Mấy người đó khoát tay nói: “Chúng tôi chỉ nói với cô ấy ở trên có nhân vật lớn.”

Mấy người đó kể lại hết tất cả mọi chuyện, bao gồm câu nói của Hàn Mộc Tử bảo anh tự đi mà mời.

Khi mấy người này nói cho Dạ Mạc Thâm nghe những lời này, bọn họ còn quan sát kỹ biểu cảm của Dạ Mạc Thâm, trong lòng tính tính toán toán, dự định nếu như trên mặt Dạ Mạc Thâm hiện lên vẻ không vui, bọn họ sẽ cho Hàn Mộc Tử nếm mùi một chút.

Nhưng trên mặt Dạ Mạc Thâm lại không có bất cứ biểu cảm nào, vẫn bình tĩnh như lúc đầu.

Bọn họ nhất thời cũng không cảm nhận được rốt cuộc trong lòng Dạ Mạc Thầm nghĩ như thế nào. Có người muốn dò xét một chút, vì vậy liền tỏ vẻ tức giận nói: “Người phụ nữ này quả thực quá đáng, cô ta coi mình là ai, lại dám để cho cậu Dạ tự mình đi xuống mời, cậu Dạ, cậu đừng có vội, bây giờ tôi sẽ để cho người của tôi dẫn cô ta tới.”

Nói xong, người nọ vẫy tay để cho người của mình đi ra ngoài.

Tâm mắt của Dạ Mạc Thâm sắc nhọn như mũi tên quét tới: “Ai bảo cậu tự chủ trương?”

“…Cậu Dạ?”

Giây kế tiếp, Dạ Mạc Thâm nghiêng đầu, xuyên qua cửa sổ nhìn Hàn Mộc Tử đang ngồi ở chỗ đó, môi mỏng nhếch nhếch, để cho anh tự mình đi xuống mời sao?

Xem ra… Người phụ nữ này đại khái đã sớm đoán được anh là ai.

Hàn Mộc Tử ngồi tại chỗ một hồi, cô nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút, tính toán thử, hẳn là bây giờ Tiểu Nhan và Đậu Nhỏ đã ngồi lên xe rời đi rồi, cô dứt khoát đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Lúc đứng dậy, Hàn Mộc Tử cảm thấy choáng váng một trận, thiếu chút nữa ngã quy về phía trước, thật may là cô đưa tay ra bám lấy cái ghế mới không té xuống.

Hàn Mộc Tử quơ quơ đầu, đã rất lâu rồi cô không trải qua cảm giác giống như hôm nay, nhất thời không chịu nổi.

Cô phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, sau đó tìm một chỗ ăn chút gì đó.

Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử liền nhanh chóng lao về phía cửa.

Chẳng qua là cô mới vừa đi ra khỏi cửa đã có một thân hình chặn đường đi của cô lại.

“Đi đâu đấy?”

Giọng nam lạnh lùng truyền tới từ phía trước, Hàn Mộc Tử nhìn người xuất hiện ở trước mặt cô.

Quả nhiên là anh!

Dạ Mạc Thâm! Cô sớm đã biết, mới ngồi xuống không bao lâu cô cũng đã cảm giác được một tầm mắt đang đánh giá mình, loại ánh mắt nóng bỏng này trừ Dạ Mạc Thâm ra thì còn ai nữa? Nhưng bây giờ Hàn Mộc Tử không có thời gian và tâm tình để trò chuyện với anh. Cả ngày nay cô chưa hề ăn cơm, bây giờ dạ dày đã mơ hồ bắt đầu đau.

Cô mím môi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khách sáo.

“Thì ra là anh Dạ, ở chỗ này gặp được anh quả thực thật trùng hợp, nhưng bây giờ tôi còn có chuyện phải xử lý, chờ ngày khác có cơ hội tôi sẽ mời anh Dạ ăn cơm.”

Nói xong Hàn Mộc Tử liền muốn đi, kết quả lúc đi ngang qua người Dạ Mạc Thâm lại bị anh giữ cổ tay lại.

“Tôi tới rồi.”

Bước chân của Hàn Mộc Tử ngừng một lát, cô có chút kinh ngạc nhìn anh.

Dạ Mạc Thâm xoay đầu lại, tròng mắt màu mực dính chặt vào mặt cô: “Không phải cô muốn tôi tự mình đi mời cô sao?”

“Lên tầng ăn cơm?”

Khóe miệng của Hàn Mộc Tử giật một cái, cô chẳng qua là thuận miệng nói thế để đuổi bọn họ đi, cho Tiểu Nhan và Đậu Nhỏ có cơ hội rời khỏi, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn đi lên tầng ăn cơm chung.

Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử giật môi một cái, nói: “Anh Dạ, tôi sợ rằng anh hiểu lầm gì rồi, tôi chẳng qua là để anh tự mình đi mời, cũng không nói tôi nhất định sẽ đồng ý.”

Nghe thấy thế, Dạ Mạc Thâm có chút nguy hiểm híp mắt lại.

“Cho nên, cô đang đùa giỡn tôi?”

“Chỉ đùa một chút mà thôi.” Hàn Mộc Tử vung tay anh ra, lui về phía sau hai bước, kết quả lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã quỵ về phía sau.

May mà Hàn Mộc Tử bước lùi mấy bước đã ổn định người được, sau đó cô ôm chặt lấy vị trí dạ dày, sắc mặt có chút tái nhợt.

Trong chớp mắt Dạ Mạc Thâm đã ý thức được có chuyện gì đó không đúng, anh nheo mắt lại quan sát cô.

“Sao đấy?”

Hàn Mộc Tử hít sâu một hơi, đứng tại chỗ chờ dạ dày bớt đau, cô không thể dây dưa ở đây nữa.

Sắc mặt cô hơi tái nhợt nhìn Dạ Mạc Thâm, cô nói: “Không sao, bệnh cũ.”

“Bệnh cũ gì?”

Dạ Mạc Thâm nhìn chằm chẳm cô, giống như là rất quan tâm cô vậy.

Hàn Mộc Tử khẽ mỉm cười, dĩ nhiên là không có giải thích với anh, chẳng qua là trực tiếp đi về phía bãi đậu xe, Dạ Mạc Thâm đứng tại chỗ một hồi liền đi theo.

Đến bãi đậu xe, cơn đau dạ dày của Hàn Mộc Tử càng ngày càng kịch liệt, trán cô đã toát đầy mồ hôi lạnh.

Cũng không biết do ông trời muốn chơi cô hay là dạy này thật sự cô sống quá buông thả rồi. Những cơn đau dạ dày trước đây đều không giống như hôm nay, do hôm nay cô đói quá hay là bị tức quá cho nên mới bị như vậy?

Bước chân của cô lảo đảo một cái, Hàn Mộc Tử đang định vịn vào cái gì đó, kết quả lại bám được vào một vật ấm áp.

Cô quay đầu lại, thấy khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ của Dạ Mạc Thâm, mà tay cô lại vừa vặn bám lấy mu bàn tay của anh.

Hàn Mộc Tử sửng sốt một chút, sau đó liền thu tay về, cô suy yếu hỏi một câu: “Sao anh cũng đi ra đây?”

Sắc mặt của cô còn tái nhợt hơn trước rất nhiều, hơn nữa trên trán còn chảy một tầng mồ hôi lạnh rậm rạp, cái bộ dáng này nhìn cực kỳ không tốt, Dạ Mạc Thâm hung hăng nhíu mày lại, cũng không để ý đến cái gì nữa, trực tiếp kéo cô đến trước mặt mình, hung tợn hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Hàn Mộc Tử bị anh ta dọa cho hết hồn, suy yếu mở miệng nói: “Dạ dày, đau dạ dày.” Vừa dứt lời, cả người cô đã bị ôm ngang lên.