Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 622: Là cô ngu ngốc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

“Không cần đầu mẹ ơi.” Đậu Nhỏ khó nhọc mở tủ lạnh, kiếng chân lấy thức ăn bên trong ra, quay lại nói: “Mẹ ơi, mẹ cứ nghỉ ngơi đi ạ. Mẹ cho Đậu Nhỏ mười lăm phút.”

“Mười lăm phút?”

Hàn Mộc Tử cau mày, cô không thể không bước vào.

“Con có thể làm gì trong mười lăm phút nữa?”

“Con nấu mì ạ.”

Nấu mì...

Hàn Mộc Tử trầm mặc một hồi: “Mẹ có thể giúp con."

Đậu Nhỏ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được ạ."

Vì vậy hai mẹ con cùng nhau nấu một nồi mì, nói là chung sức, thực ra Hàn Mộc Tử cũng không nỗ lực nhiều, bởi vì cô phát hiện ra kỹ năng của anh chàng nhỏ bé Đậu Nhỏ thực sự tốt. Cậu nhóc con nói đã học từ dì Tiểu Nhan đúng là đã học thật.

Đôi bàn tay khéo léo, ngoại trừ việc hơi lùn phải đứng trên ghế ra, mọi thứ khác đều không thành vấn đề.

Sau đó, cả hai mẹ con bưng hai tô mì ngồi xuống bàn ăn.

Hàn Mộc Tử nhìn bát mì nhỏ trước mặt, trong lòng đột nhiên rất đắc ý.

Từ một đứa bé khóc oa oa lúc mới chào đời, bây giờ nhóc con có thể tự tay nấu ăn cho cô như một món dành tặng mẹ, tâm trạng này rất tinh tế và kỳ lạ, không thể miêu tả rõ ràng được.

Đậu Nhỏ dẫn đầu, cầm đũa gắp một miếng nhỏ bỏ vào miệng, trong lòng có chút lo lắng, lúc đưa vào miệng thì môi hơi bị nóng liền sợ hãi vội vàng thả mì lại trong bát.

“Cẩn thận, đừng gắp như vậy."

Hàn Mộc Tử bất lực liếc nhóc con một cái, sau đó rút khăn giấy lau nước canh nơi khóe môi: “Dù sao chúng ta cũng chỉ có hai người, không có ai cướp của con.”

Đậu Nhỏ nghe vậy liền lúng túng chớp mắt: “Mẹ ơi, con không cố ý đâu. Con chỉ muốn nếm thử những gì mẹ làm.”

Tất nhiên, Hàn Mộc Tử biết nhóc không cố ý, bởi vì từ khi còn nhỏ cô đã có yêu cầu khá cao với Đậu Nhỏ, cộng với quan hệ máu mủ nên động tác ăn uống của Đậu Nhỏ luôn chậm rãi, thanh thoát và cô không cần phải chỉnh sửa gì cả.

Sinh ra đã tốt đẹp, hơn nữa mỗi ngày đều dạy bảo tốt hơn.

“Mẹ biết, ngay cả khi con tự làm, cũng không nên gấp, cứ từ từ thôi.”

"Dạ vâng ạ."

Hàn Mộc Tử ăn miếng mì đầu tiên và thấy rằng...hương vị thực sự khá ngon, thực sự có thể so sánh với tay nghề khéo léo của Tiểu Nhan.

Cô ngạc nhiên liếc nhìn Đậu Nhỏ: “Con..."

“Mẹ ơi, có ngon không a?”

Hàn Mộc Tử gật đầu, có chút khó tin cái này thật sự là do con trai cô làm.

“Con đã cho nước sốt đặc biệt nào vào vậy?”

“Mẹ không phải mới vừa nhìn thấy con làm sao?”

Đúng vậy, vừa rồi Hàn Mộc Tử đã ở trong bếp với nhóc con cũng thấy Đậu Nhỏ không cho nước sốt đặc biệt nào vào, chỉ là độ nóng, hương vị thích hợp thôi.

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử vui vẻ cười: “Đậu Nhỏ của chúng ta thực sự đã trưởng thành rồi.”

Sau khi hai người ăn mì xong, Hàn Mộc Tử đi rửa bát rồi bảo Đậu Nhỏ lên lầu tắm rửa, Đậu Nhỏ ngoan ngoãn đáp lại.

Hàn Mộc Tử dọn dẹp xong ở đây, lú chuẩn bị lên lầu tắm rửa cũng không thấy bóng dáng của Tiểu Nhan đâu.

Không biết bây giờ cô ấy thế nào, hình như sau giờ làm việc thì đến gặp Hàn Thanh?

Đến bây giờ vẫn chưa thấy trở về.

Vốn dĩ Hàn Mộc Tử không muốn quấy rầy cô ấy, nhưng sau khi nghĩ lại, cô lại cảm thấy hiện tại vẫn phải nhắn tin hỏi cô ấy có chuyện gì không.

Ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, Tiểu Nhan đã nhanh chóng phản hồi.

"Tớ nói với cậu nha Mộc Tử, thành công hay thất bại đều phụ thuộc vào cái này, đừng làm phiền to."

Thành công hay thất bại đều ở lần này?

Nhìn thấy những lời này, Hàn Mộc Tử có chút khó hiểu, nhớ tới lời của Tiểu Nhan ngày đó nói cô ấy sẽ bỏ thuốc Hàn Thanh, lông mày bất giác cau lại.

"Cậu sẽ không bỏ thuốc anh tớ chứ hả?"

"Cậu nói bậy bạ cái gì đó? Dù tớ thật sự rất muốn cũng không dám, chẳng qua là ăn chực bữa cơm mà thôi, a a...xấu hổ quá!"

Nhìn thấy câu sau, Hàn Mộc Tử gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt như đưa đám của Tiểu Nhan, cô cảm thấy có chút buồn cười.

"Không sao, dù sao thể diện cũng là để mất"

"Cậu an ủi độc đáo thật!"

"Cố gắng lên."

Sau khi trả lời, Hàn Mộc Tử liền không gửi tin nhắn cho Tiểu Nhan nữa, cô sững sờ nhìn hình đại diện của Dạ Mạc Thâm nhấp nháy.

Cô muốn gọi cho Dạ Mạc Thâm, lại cảm thấy hơi xấu hổ.

Dù sao thì chính cô đã yêu cầu anh ấy cho mình không gian, kết quả là cô lại muốn liên lạc với anh ấy.

Trong lúc suy nghĩ, Hàn Mộc Tử không nhịn được đặt điện thoại xuống, lại cầm điện thoại lên, cuối cùng cô vẫn bấm gọi cho Dạ Mạc Thâm.

Không biết bây giờ anh ấy đang ở nước nào, đi công tác ở đâu? Có chênh lệch múi giờ với cô không?

Âm thanh kết nối từ điện thoại khiến trái tim Hàn Mộc Tử bất giác treo lên.

Khi điện thoại được kết nối, tay Hàn Mộc Tử run lên suýt nữa ném điện thoại ra ngoài thì một giọng nữ xa lạ truyền đến từ đầu dây bên kia khiến cô dừng hành động lại.

“Xin chào.”

Cô.

Gọi nhầm?

Hàn Mộc Tử sững sờ vài giây, sau đó cầm điện thoại ra nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình.

Đây đúng là số điện thoại di động của Dạ Mạc Thâm... Nhưng làm sao lại là một cô gái trả lời điện thoại?

Hàn Mộc Tử cắn môi dưới, cảm thấy tim mình như thắt lại.

“Xin chào, tôi muốn tìm..."

“Cô tìm Mạc Thâm? Anh ấy hiện tại không có thời gian nghe điện thoại."

Mạc Thâm?

Cô gái nhẹ nhàng nói, giọng nói mềm mại, có vẻ như một người đặc biệt dịu dàng và xinh đẹp.

Mỗi cô mấp máy, còn chưa đợi cô hỏi thêm câu nào, bên kia đã nói thêm một câu.

“Chờ anh ấy tắm xong, tôi liền nói anh ấy gọi lại cho cô."

Hàn Mộc Tử: "..."

Sắc mặt Hàn Mộc Tử thay đổi, cô hé môi: “Không cần."

Sau đó hốt hoảng cúp máy.

Hai chân cứ như nhũn ra, cô đứng dựa vào cửa phòng phía sau, sắc mặt tái mét.

Nhiều năm như vậy, cô luôn