Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 623: Không thiếu người theo đuổi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Dạ Mạc Thâm đưa chiếc điện thoại di động, cô ta nhanh chóng kiểm tra.

“Anh sợ cái gì? Tôi chỉ lưu số điện thoại của tôi vào danh bạ của anh thôi mà, anh nghe này.”

Đoan Mộc Tuyết gọi đến, di động của Dạ Mạc Thâm reo chuông.

“Chỉ là lưu số điện thoại thôi, không quá đáng chứ hả?"

Một giây sau, Dạ Mộc Thâm chặn luôn số điện thoại vừa gọi đến, Đoan Mộc Tuyết thấy thế bực bội nói: “Sao anh lại làm vậy? Thêm một số điện thoại trong danh bạ thì có làm sao, anh..."

Cô ta đứng lên ngả người dựa vào Dạ Mạc Thâm, anh lạnh lùng nghiêng người tránh đi, nghiêm giọng: “Cút!”

Khuôn mặt thanh tú của Đoan Mộc Tuyết thoáng hiện lên vẻ ngượng ngập, nhưng vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười: “Đừng đối xử với tôi như vậy mà, Mạc Thâm, tôi phải tốn bao nhiêu là công sức mới vào được đến đây đấy.”

Nghe thấy thế, Dạ Mạc Thâm nhướn mày, “Đưa thẻ phòng đây”

Đoan Mộc Tuyết lắc đầu, “Trừ khi anh bỏ chặn số điện thoại của tôi thì tôi mới đưa thẻ phòng cho anh, sau đó tôi sẽ đi.”

Bị uy hiếp như vậy, sâu thẳm trong đôi mắt đen láy của Dạ Mạc Thâm hiện lên vẻ lạnh lùng và giận dữ, anh cười khẩy rồi lên tiếng: Xem ra nhà Đoan Mộc không muốn hợp tác tử tế đây mà.”

“Chuyện này đâu có liên quan gì đến anh trai tôi, tôi thấy anh vừa ý là chuyện của tôi, còn anh trai tôi thì... vẫn tiến hành hợp tác với anh chứ. Mạc Thâm, anh đừng có mà giận lấy đấy.”

Gần xanh trên trán Dạ Mạc Thâm giật giật, một giây sau, anh đi thẳng tới giường lấy một chiếc chăn mang tới quấn lấy Đoan Mộc Tuyết.

Đoan Mộc Tuyết vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị cả chiếc chăn bỏ tròn, tiếp đó thì cả người và chăn bị ném ra ngoài cửa phòng khách sạn.

Rầm!

Tiếng động phát ra không hề nhỏ, và cánh tay của Đoan Mộc Tuyết còn va phải bức tường kế bên, cô ta ré lên kêu đau.

Hai người giúp việc đứng canh ngoài cửa thấy vậy vội vàng bước tới giải vậy.

“Cô Đoan Mộc, cô không sao chứ?”

Lúc Đoan Mộc Tuyết thò đầu ra khỏi chăn thì Dạ Mạc Thâm đã đóng chặt cửa không hề thương tiếc, và nhanh tay khóa trái cửa lại.

“Cô Đoan Mộc?”

“Cô Đoan Mộc, tay cô bị thương rồi.”

Đoan Mộc Tuyết cúi đầu mới phát hiện ra cánh tay mình bị va đập, hiện đã sưng tấy lên.

Mặt cô ta hơi biến sắc, nhưng không hề nổi giận, mà trái lại đưa tay nhẹ nhàng xoa chỗ tím, bĩu môi bảo: “Đúng là một gã không biết thương hoa tiếc ngọc”

"Đúng đấy cô Đoan Mộc a, tay Dạ Mạc Thâm này thật không biết trời cao đất dày gì, hay là..” Lời nói vừa dứt, ánh mắt Đoan Mộc Tuyết nhìn cô ta càng không vừa lòng: “Hay là làm sao? Cô dám gợi ý xằng bậy thử xem? Còn nữa, không được phép nói lung tung trước mặt anh tôi, nếu không anh ấy mà biết được tôi lợi dụng anh ấy để lấy thẻ phòng của Dạ Mạc Thâm, đến lúc đó thể nào cũng mắng tôi té tát.”

Người giúp việc nghe thấy vậy chỉ biết bối rối gật đầu: “Tôi biết rồi thưa cô Đoan Mộc, vậy bây giờ chúng ta làm thế nào?”

“Hừ, dẫu sao cũng đã lấy được số điện thoại, việc muốn làm cũng làm được rối.” Đoan Mộc Tuyết nhớ lại cuộc điện thoại đã xóa mất lúc trước, cảm thấy... cô ta đã từ chối một cuộc điện thoại vô cùng quan trọng.

“Hôm nay chúng ta cứ về trước đã.” Đoan Mộc Tuyết đứng lên chỉnh sửa lại quần áo, nhìn cánh cửa trước mặt, khóe môi cong lên.

“Dù gì sau này vẫn còn cơ hội gặp lại."

Sau khi sập cửa lại, Dạ Mạc Thâm cầm điện thoại di động lên lật qua lật lại, sự xuất hiện của Đoan Mộc Tuyết khiến tâm trạng của anh trở nên bực bội.

Trong phòng nồng nàn mùi nước hoa nhức mũi.

Dạ Mạc Thâm cau mày, mở cửa sổ rồi gọi phục vụ phòng đến dọn dẹp, sau đó ra ngoài ban công hít thở không khí trong phòng.

Khách sạn nằm ở vị trí đắc địa, ngay giữa trung tâm thành phố, đứng ngoài ban công có thể bao quát được cảnh người xe tấp nập của toàn thành phố.

Nếu như vào lúc này có người ở bên thì tốt, Dạ Mạc Thâm nhấn vào giao diện của Facebook, mở hộp thoại tin nhắn với Hàn Mộc Tử ra.

Dòng tin nhắn cuối cùng đã dừng lại từ rất lâu về trước, mấy ngày gần đây, anh và cô không trò chuyện gì thêm.

Nguyên do là gì...

Thâm tâm Dạ Mạc Thâm hiểu rõ.

Là bởi ngày hôm đó đi siêu thị, chú mập vô tình lẩm bẩm mấy câu.

Chú ấy nói sẽ truyền cho anh một vài kinh nghiệm của người từng trải, Dạ Mạc Thâm cảm thấy mình không cần đến, còn quở trách chú mập một trận, bảo rằng anh không muốn nghe, không cần nói với anh.

Nhưng sau đó chú mập lại lẩm bẩm sau lưng anh, nói gì mà hiện giờ anh bám riết quá, chỉ khiến cho đối phương nghẹt thở, ngay cả không gian để một mình suy nghĩ cũng không có.

Cách tốt nhất là khi gần khi xa, để đối phương cảm thấy hụt hẫng, sau một thời gian dài quen thuộc, anh đột nhiên biến mất thì người ta sẽ bắt đầu nhớ đến anh.

Dạ Mạc Thâm vốn chẳng đoái hoài gì những lời này, nhưng mấy ngày qua anh cảm thấy hình như... chú mập cũng có lý.

Bởi dạo gần đây ngày nào anh cũng nhớ Mộc Tử, nhớ muốn phát điên.

Còn cô thì sao?

Đã nhiều ngày anh không xuất hiện trước mặt cô, liệu cô cũng thấy nhớ anh hay không?

Nhìn mục thông báo tin nhắn trống trơn, dường như đã có câu trả ldi.

Không liên lạc cả trên Facebook lẫn điện thoại.

Người con gái ấy... chắc có lẽ chỉ mong sao anh không đến làm phiền thôi.