Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 712: Phúc và họa luôn đi cùng nhau



Vốn là một chuyện rất đỗi vui mừng.

Nhưng ai ngờ được sẽ phát sinh loại chuyện bất ngờ như thế này chứ?

Lái xe nghe Hàn Mộc Tử nói, càng nghĩ thì mũi lại thấy cay cay, anh ta lén lén lút lút đưa tay lên lau giọt nước nơi khỏe mắt.

Quả nhiên, phúc và họa luôn đi cùng nhau?

Cuộc đời con người luôn thay đổi thất thường như thế, nếu bình thường không biết trân trọng, vậy thì đến lúc mất đi nhất định sẽ vô cùng hối hận. "Giúp em với, anh..." Hàn Mộc Tử lại nói với Hàn Thanh câu nói này lần nữa, giọng nói hốt hoảng và bất lực kia hệt như tiếng gào thét tuyệt vọng trước khi chết của một con thú nhỏ.

Hết tiếng này đến tiếng khác, chẳng khác nào những lưỡi dao sắc bén cầm sâu vào trái tim Hàn Thanh, sau đó nhanh chóng khuấy lên khiến cho cả người anh ta đều cảm thấy đau đớn không thôi.

Cuối cùng, dường như anh ta không thể nào chịu nổi được nữa, túm ngược lại cổ tay của Hàn Mộc Tử, giọng nói âm trầm, u ám. "Mộc Tử, anh biết... Em hãy tỉnh táo một chút." "Vậy... Ý của anh là sẽ giúp em nghĩ cách sao?"

Hàn Thanh gật đầu: "Mặc dù rất có khả năng là vô ích, nhưng... Thôi, cứ cố gắng hết sức đi. Hiện giờ, anh đang tìm người xử lý chuyện này rồi." "Được!" Hàn Mộc Tử ra sức gật đầu thật mạnh, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vô số tia sáng hi vọng. Những tia sáng lấp lánh đó rọi vào trong mắt Hàn Thanh lại làm cho anh ta có phần hơi chột dạ.

Kỳ thật anh ta không dám phỏng đoán, địa điểm suy đoán được chưa chắc đã là chuẩn xác.

Hơn nữa, cứ coi như là chính xác thì cũng sẽ chỉ làm cho cô càng thêm bôn ba, lao lực mà thôi.

Có điều, ai bảo cô là em gái của mình chứ, anh ta là người làm anh trai, rốt cuộc thì cũng không thể nhẫn tâm nhìn cô đau lòng khổ sở, còn có chuyện gì không thể làm cho cô cơ chứ?

Hàn Thanh đồng ý tìm người đi thăm dò địa điểm, rất cuộc thi Hàn Mộc Tử cũng bình tĩnh lại, đại khái là bởi vì đã có mục tiêu, cho nên bây giờ chỉ cần chờ đợi là được rồi.

Hàn Thanh nhìn Hàn Mộc Tử một chút, chợt phát hiện ra cô hơi rụt vai, dựa vào trong góc, thân thể gầy yếu, cả gương mặt và đôi môi đều tái nhợt khiến cô trông rất yếu đuối, giống như chỉ cần đụng vào một cái là sẽ vỡ tan.

Nhìn cô một lúc lâu, Hàn Thanh bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó cởi chiếc áo khoác ngoài của bộ đồ tây trên người ra, tiến lên mấy bước, choàng lên người Hàn Mặc Tử.

Cảm thấy có động tĩnh, Hàn Mộc Tử ngẩng đầu lên. Ảnh mắt cô nhìn Hàn Thanh có phần mờ mịt. "Có tin tức gì rồi sao?"

Rõ ràng từ lúc nãy đến bây giờ, thời gian mới trôi qua chưa được bao lâu, thế nhưng cô lại có dáng vẻ như đã chờ đợi cả một thế kỷ rồi. Bộ dạng có như này càng khiến Hàn Thanh cảm thấy đau lòng hơn. Anh ta đưa tay ra giúp cô chỉnh sửa lại kiểu tóc đã trở nên lộn xộn, rối tung của cô một chút, rồi dịu dàng giải thích cho cô: "Làm sao nhanh như vậy được? Anh vừa mới tìm người xử lý chuyện này. Cứ coi như chỉ là phỏng đoán thì cũng cần thời gian, còn phải điều tra các loại tin tức, cho nên... Trong lúc chờ đợi thì anh dẫn em đi xử lý vết thương một chút, được không?"

Hàn Mộc Tử không nói lời nào, không hề từ chối yêu cầu của anh, nhưng lại cũng không đồng ý.

Dù sao cũng vẫn còn phải chờ đợi một thời gian rất dài nên Hàn Thanh thấy cô không từ chối thì dứt khoát trực tiếp ra lệnh cho tài xế: "Tìm hiệu thuốc nào gần đây nhất, trước tiên đưa cô ấy đi xử lý vết thương một chút. "Vâng, thưa Tổng giám đốc Hàn." Hàn Mộc Tử được Hàn

Thanh đưa đến hiệu thuốc gần nhất, sau đó anh ta mua thuốc giúp cô xử lý vết thương, cuối cùng mới nói: "Về sau lại gặp phải đảm truyền thông kia thì em phải nhớ tránh xa họ một chút. Mặc dù không phải ai trong đám người đó cũng đều là người xấu, nhưng... Lúc đông người thì tóm lại là vẫn dễ xảy ra sai sót, em hiểu chưa?"

Hàn Mộc Tử không đáp lời anh, ngược lại hỏi: "Tính toán xong hết rồi a?"

Hàn Thanh: "..."

Đương nhiên là anh ta biết Hàn Mộc Tử không nghe lọt tại lời mình vừa nói với cô.

Cô nhóc này, lúc cái tính cứng đầu nổi lên thì thật sự là làm người ta đau đầu. "Vẫn chưa đâu. Mới được một lúc thôi. Chờ tính toán xong, bọn họ sẽ liên hệ lại với anh ngay. Buổi sáng em đã ăn cơm chưa? Nếu không thì... "Anh ơi." Hàn Mộc Tử gọi anh ta một tiếng, Hàn Thanh lập tức dừng lại tất cả động tác, nhìn về phía cô: "Thế nào?"

Đôi mắt màu xanh nhạt của Hàn Mộc Tử nhìn anh chăm chủ. Trong đôi mắt đẹp chỉ có những tia sáng hy vọng lóe lên, ngoài ra thì không còn chút hơi ấm nào nữa. Cô nhìn Hàn Thanh chậm rãi nói: "Bây giờ em chẳng muốn làm gì cả, em chỉ muốn đến sân bay chờ thôi, em muốn lập tức... Đi tìm anh ấy." "Được, bây giờ anh đưa em đến sân bay để chờ."

Thế là Hàn Thanh lại để cho tài xế lái xe về sân bay. Vừa mới tới nơi thì điện thoại của Hàn Thanh đổ chuông.

Là Tô Cửu gọi điện đến.

Hàn Thanh nhìn màn hình điện thoại một chút, sau đó nghe máy. "A lô." "Tổng giám đốc Hàn, tôi đã nắm được tất cả mọi chuyện, cũng đã xử lý xong hiện trường, tất cả mọi người đều đã được sơ tán. Mặt khác... Cô Mộc Tử có đang ở bên cạnh anh không?"

Nghe cô ta hỏi vậy, Hàn Thanh cúi đầu liếc nhìn thoáng qua Hàn Mộc Tử đang ngồi co ro trong một góc, không có một chút sức sống, khẽ gật đầu: "Ừm." "Theo tin tức của các cơ quan địa phương công bố thì máy bay gặp nạn ở khu vực không phận của Đà Nẵng. Hiện giờ đã tìm được một số người sống sót, theo lời khai của những người còn sống thì vào lúc máy bay xảy ra chuyện, có không ít người trong số bọn họ đã nhảy dù để thoát. Chỉ có điều...

Nói đến đây, Tô Cửu hơi dừng lại một chút: "Dù sao thì cũng không phải là người quen điều khiển loại dụng cụ này, hơn nữa... Lúc ấy, phía dưới bọn họ là một vùng biển rộng mênh mông, cho dù có mang theo dù để nhảy xuống, thì tỷ lệ sống sót... Đoán chừng cũng không cao."

Hàn Thanh: "... "Gửi vị trí cụ thể sang cho tôi, sau đó đặt trước hai vé máy bay đến đó, tôi và Mộc Tử sẽ tới đó ngay."

Nghe anh ta nói vậy, Tô Cửu hơi sửng sốt một chút, lập tức kịp thời phản ứng, nói: "Tổng giám đốc Hàn, chỗ đó quá vắng vẻ, chỉ sợ anh và cô Mộc Tử cùng nhau đến thì không thích hợp lắm. Như vậy đi, tôi tìm mấy người đi cùng các anh." Tử nghe được lời anh ta nói thì lập "Ừm." Hàn Thanh gật đầu.

Mà bên kia, Hàn Mộc tức nhích lại gần chỗ anh ta, chờ anh ta gọi điện thoại xong thì nhìn anh ta chăm chú. "Có phải có tin tức gì không?"

Hàn Thanh gật đầu: "Anh đã báo Tô Cửu đi đặt vé máy bay trước, chúng ta có thể đến đó nhanh thôi."

Nói xong, anh ta im lặng mấp máy đôi môi mỏng của mình. Đến bây giờ, lời Tô Cửu nói vẫn còn quanh quẩn trong đầu anh ta, nếu như tỷ lệ còn sống nhỏ như vậy...

Vậy thì anh ta đưa Mộc Tử qua đó, là tốt hay là xấu đây?

Có điều bây giờ cũng không có thời gian cho anh ta cần nhắc nhiều như vậy, cô muốn đi, vậy thì anh ta thuận theo ý muốn của cô, đưa cô đi là được rồi.

Đến lúc đó nếu có chuyện gì phát sinh thì chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy.

Hiệu suất làm việc của Tô Cửu rất cao, rất nhanh đã đặt xong vé máy bay cho hai người họ.

Hàn Mộc Tử và Hàn Thanh, còn cả mấy người Tô Cửu tìm đến để cùng đi với bọn họ, bao gồm cả chính cô ta, tất cả đều ngồi trên cùng một chiếc máy bay, bay về phía nơi xảy ra sự cố.

Nếu như là bình thường, vào thời gian này chắc Hàn Mộc Tử sẽ tranh thủ ngủ một giấc. Thế nhưng hôm nay cô ta lại không hề buồn ngủ chút nào. Mặc dù hai mí mắt đang không ngừng đánh nhau, nhưng cô ta vẫn cố gắng vực dậy tinh thần.

Hốc mắt khô khốc, khóc cả một ngày trời cũng làm cho dạ dày của cô rất khó chịu.

Một chén nước ấm đưa tới trước mặt, Hàn Mộc Tử ngẩng đầu lên nhìn Hàn Thanh một chút, nhỏ giọng nói câu cảm ơn với anh ta rồi nhận lấy cốc nước ấm.

Cô nhấp một ngụm nhỏ, sau đó hỏi: "Chỗ chúng ta đang đi có chính xác không?" "Chính xác, là thông tin chính thức của địa phương công bo."

Nghe nói vậy, cánh tay bưng ly nước của Hàn Mộc Tử khẽ run lên một cái, một lát sau cô mới nhỏ giọng hỏi: "Vậy... Thông tin chính thức còn nói thêm gì nữa không?"

Vì không muốn cô lại thêm lo lắng, Hàn Thanh không thể làm gì khác hơn là trả lời cô: "Có người còn sống, theo lời của người thoát nạn thì có rất nhiều người trên máy bay mang theo dù, em đừng quá lo lắng." Về phần dưới chân họ chính là một vùng biển mênh mông rộng lớn, Hàn Thanh tự động bỏ qua, không nói với cô.