Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 755: Tôi thật sự nhận nhầm người rồi



Sau khi La Lệ rời khỏi, Hàn Mộc Tử ngây người ra trên ghế hồi lâu.

Cô không muốn liên quan quá nhiều đến một người lạ nhưng việc cô mệt mỏi vì đứng quá lâu là sự thật.

Từ sau khi Dạ Mạc Thâm xảy ra chuyện, cô vẫn luôn phải chạy đi chạy lại, ngày nào cũng mệt đứt hơi, mấy ngày gần đây cũng không được nghỉ ngơi, lúc nào cũng phải nghĩ cách để có thể tiếp cận với Dạ Mạc Thâm.

Có điều, trong lòng cô vô cùng thỏa mãn.

Bây giờ anh đã ở trước mặt cô, khi mệt mỏi cô đã có thể dừng lại nghỉ ngơi một chút.

Dựa theo tình hình phỏng vấn hôm nay, hẳn là cô có thể trúng tuyển vào vị trí thư ký này rồi.

Không biết Hàn Mộc Tử ngồi trong bao lâu, mãi cho đến khi đám người phỏng vấn rời đi, Hàn Mộc Tử mới chậm rãi đứng dậy đi về phía thang máy.

Cô đi rất chậm, bởi vì ngày hôm nay cô cũng không còn việc gì nữa, chỉ cần trở về đợi kết quả phỏng vấn là xong.

Cô định sau khi rời khỏi công ty sẽ ghé qua siêu thị mua chút đồ ăn sau đó về nhà nấu cơm.

Đi được một lúc, Hàn Mộc Tử đột nhiên cảm thấy kỳ lạ. Vừa ngẩng đầu cô phát hiện ra chính mình lại đi nhầm vào thang máy chuyên dụng của giám đốc rồi.

Hàn Mộc Tử ngây người ra. Không xong rồi.

Hàn Mộc Tử âm thầm cảm thán một câu, sau đó vội vàng xoay người rời đi, thầm cầu nguyện không đụng phải anh ở đây.

Nhưng không ngờ khi cô vừa xoay người thì nghe thấy tiếng leng keng vang lên từ phía sau giống như âm thanh của chìa khóa.

Kỳ lạ, sao nơi này lại có tiếng chìa khóa chứ?

Hàn Mộc Tử tò mò quay đầu nhìn lại thì thấy một bóng dáng cao lớn đang đi tới phía cô, tướng mạo tuấn tú, đôi mắt chim ưng sắc bén, chậm rãi đi tới dừng trước mặt cô.

Cứ như vậy, không hề báo trước, hai người đối mặt, bốn mắt nhìn nhau.

Một giây, hai giây, ba giây...

Hàn Mộc Tử vội vàng lảng tránh ánh mắt của anh, quay đầu muốn rời đi.

“Đứng lại."

Phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng, Hàn Mộc Tử sợ hãi đứng im tại chỗ, không dám cử động, vẻ mặt căng thẳng cắn chặt môi dưới. Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ? Rõ ràng lúc trước đã chạy thoát rồi vậy mà bây giờ... lại tự mình chạy tới trước mặt anh?

Buổi phỏng vấn đã sắp thành công một nửa rồi.

Lúc này đối mặt với Dạ Mạc Thâm, Hàn Mộc Tử cảm thấy một nửa thành công này coi như xong rồi.

Hiện giờ anh là Tổng giám đốc của Tập đoàn Uất Trì, không có sự đồng ý của anh thì sao cô có thể trở thành thư ký chứ?

Phải làm sao bây giờ? Có nên chạy tiếp hay không? Hay là... giải thích rõ ràng với anh?

Dù sao hôm đó Hàn Thanh cũng đã nói rõ với anh rằng cô nhận sai người, nếu cô nói lại lần nữa, liệu anh có tin không?

Hàn Mộc Tử cảm giác được người phía sau đang tới gần mình, cả người cô cứng đờ.

“Xoay người lại.”

Giọng nói lạnh lùng trầm thấp của người đàn ông vang lên ngay sau lưng cô, Hàn Mộc Tử cảm thấy giọng nói của anh trầm và khàn hơn nhiều so với trước đây.

Là di chứng sau khi bị thương sao?

Hàn Mộc Tử có chút đau lòng, sau đó cô chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn Dạ Mạc Thâm.

Cặp mắt cô vẫn đẹp như trong tưởng tượng của anh.

Chẳng qua lúc này, ánh mắt cô không đong đầy nước mắt, không chất chứa bị thương, thế nhưng... vẫn có chút đau lòng?

Đau lòng cái gì chứ?

Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại, đối diện với đôi mắt của cô, anh cảm thấy vô cùng kỳ lạ, không kiềm được mà nhớ tới một người phụ nữ.

Mỗi lần gặp cô đều khiến anh có những cảm xúc bất thường?

Hàn Mộc Tử nhìn anh, thấy ánh mắt anh tràn đầy ý tứ thăm dò, lúc này cô mới phát hiện ra bản thân mình không cẩn thận để lộ cảm xúc ra trước mặt anh, cô sửng sốt, vội vàng bình tĩnh lại, sau đó điềm đạm chào hỏi Dạ Mạc Thâm.

“Anh, chào anh”

Khi chào hỏi anh, cô vẫn còn có chút căng thẳng nên giọng nói hơi lắp bắp.

dht vẫn chăm chú nhìn cô, sau đó phát hiện mọi cảm xúc vừa rồi trong mắt cô đều hoàn toàn biến mất.

Ánh mắt cô trong vắt như một con suốt, không vướng bụi trần, không một gợn sóng.

“Có, có chuyện gì sao?” Hàn Mộc Tử hỏi lại.

Dạ Mạc Thâm cười nhạo một tiếng: “Những lời này không phải nên là tôi hỏi cô sao? Mấy hôm trước tiếp cận tôi không thành, hôm nay còn dám chạy tới công ty? Còn dùng trộm thang máy chuyên dụng của tôi? Đây là thủ đoạn của cô sao?”

Hàn Mộc Tử ngây người: “... Không phải!” Cô vội vàng giải thích: “Chuyện hôm đó, ngại quá, anh của tôi cũng nói rồi, hôm đó tâm trạng tôi không tốt cho nên không nói được rõ ràng với anh. Bây giờ tôi chính thức nói lời xin lỗi với anh, thật sự xin lỗi anh... Hôm đó tôi... thật sự nhận nhầm người, khiến anh sợ rồi sao?”

Hơi thở của anh có chút lạnh lẽo, anh bước lên trước một bước, tới gần Hàn Mộc Tử.

“Nhận nhầm người sao?”

Hàn Mộc Tử chậm rãi ngã đầu về phía sau, muốn tránh né Dạ Mạc Thâm.

Hơi thở của anh phả vào rất gần, chỉ cần cô duỗi tay một cái là có thể ôm lấy anh.

Thế nhưng hiện giờ anh không nhận ra cô.

Nên cô không thể làm như vậy!

Hàn Mộc Tử khôi phục lại tinh thần, đối diện với ánh mắt sắc bén của anh, cô chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu thay cho câu trả lời.

“Thật sự xin lỗi, hôm đó tôi nhận sai người cho nên mới... có hành động như vậy với anh. Tôi xin thề, tôi thật sự không cố ý đâu.”

“Chứng cứ đâu?” Có vẻ như Dạ Mạc Thâm không muốn buông tha cho cô dễ dàng như vậy, anh vẫn duy trì tư thế ghé sát vào cô: “Sao tôi lại cảm thấy do cô có ý đồ với tôi, nên mới dùng đủ mọi cách để tiếp cận tôi vậy?”

Hàn Mộc Tử cứng họng.

Sao anh lại nghĩ như vậy... Anh cảm thấy cô đang tiếp cận anh sao? Anh nghĩ hôm đó cô cố tình làm vậy