Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 776: Mời tôi vào nhà là có ý gì?



Bước chân Hàn Mặc Tử khựng lại, trầm mặc vài giây, sau đó cô đột nhiên kéo chiếc áo khoác đang trùm trên đầu mình xuống, quay người nhìn lại

Vừa quay lại, cô liền chạm phải đôi mắt lạnh lùng như nước nhưng lại thâm sâu không thấy đáy của Dạ Mạc Thâm.

Cô mấp máy cánh môi, muốn nói điều gì đó... nhưng cánh mũi lại thấy chua chua.

Dạ Mạc Thâm chau mày: “Vào đi.

Hàn Mộc Tử căn chặt môi dưới, quay đầu lại liếc nhìn cánh cửa tối đen phía sau, cắn răng nói: "Đèn hỏng rồi, bên trong tối quá, tôi không dám đi vào một mình.

Thực ra, đây chỉ là một lời cái cớ cô tùy tiện bịa ra mà thôi, chủ cho thuê nhà vì để tiết kiệm tiền, sau khi mọi người ngủ hết rồi sẽ tắt đèn đi, đèn đường bên ngoài lại không chiếu vào được, bình thường Hàn Mộc Tử không tăng ca, cũng không có ra ngoài lúc nửa đêm.

Đây cũng là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như thế này. Nhưng mà nếu thật sự bảo cô đi qua đó, cô hoàn toàn có thể bật đèn điện thoại di động.

Tuy nhiên, cô không muốn.

Có cơ hội tốt như vậy ở trước mắt, cô phải nắm bắt thời cơ này, để Dạ Mạc Thâm và mình có thêm nhiều thời gian hơn tiếp xúc với nhau hơn.

Nói xong, cô nhìn Dạ Mạc Thâm, thận trọng dè dặt nhìn về phía anh.

Ánh mắt này…...

Đáy mất Dạ Mạc Thâm đột nhiên hiện lên một ý cười rất nhạt.

Mặc dù ánh mắt của cô rất dè dặt rất thận trọng, nhưng lại cực kỳ rõ ràng, cực kỳ trần trụi.

Giống như đang nói: Anh đưa tôi về đi.

Trong lòng cảm thấy có chút khó hiểu, Dạ Mạc Thâm cũng không biết tại sao bản thân lại xuất hiện cảm xúc như vậy với người phụ nữ này, nhưng mà cơ thể lại phản ứng rất nhanh, còn chưa đợi anh kịp phản ứng, môi mỏng đã mở lời. “Cô đi trước đi

Nghe vậy, Hàn Mộc Tử vui mừng khôn xiết, biết rằng anh đã đồng ý đưa mình về, lòng đầy thỏa mãn sải bước đi ở đẳng trước, Dạ Mạc Thâm khóa cửa lại, sau đó đi theo đăng sau cô

Trên con đường sau đó, Hàn Mộc Tử đi rất chậm rất chậm, mỗi bước bước ra đều rất ngắn.

Một đoạn đường vốn rất ngắn bị cô kéo dài đi mất một lúc

Dạ Mạc Thâm đi theo bên cạnh, con đường phía trước vừa lâu. tối vừa đen.

Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp của Dạ Mạc Thâm đột nhiên vang lên.

Hàn Mộc Tử giật mình, theo phản xạ có điều kiện mở miệng nói: “Tôi không có cố ý đâu, chỉ là con đường này tối quá, tôi không thể đi nhanh được. “Tôi đâu có hỏi cái này?"

Hàn Mộc Tử: "

Cô đưa tay lên che miệng mình lại.

Hay rồi, lần này cô không đánh mà tự khai.

Ông trời ơi! Tại sao trước mặt Dạ Mạc Thâm, cô lại căng thẳng như vậy chứ?

Vì vậy Hàn Mặc Tử không nói thêm gì nữa, bước chân cũng dân nhanh hơn một chút, chẳng mấy chốc liền đi đến trước cửa nhà cô, cúi đầu tìm chìa khóa trong túi xách rồi mở cửa ra. m thanh va chạm của chìa khóa vang lên trong đêm đen,

Hàn Mộc Từ mở cửa, sau đó quay đầu nhìn lại Dạ Mạc Thâm đang đứng bên cạnh. “Cảm ơn anh đã đưa tôi về, anh..."

Cô có hơi do dự, nhưng vẫn mở miệng hỏi. “Anh có muốn... vào nhà uống ly nước rồi hằng đi không?”

Trên hành lang chỉ có ánh trăng chiếu rọi, sau khi có nói xong lời này, người đối diện cũng không lập tức trả lời, nhưng Hàn Mộc Tử có thể cảm giác được hơi thở trên người anh khác hẳn lúc trước. Cuối cùng Hàn Mộc Tử cũng nhận ra tối nay cô đã chủ động quá nhiều, lúc cô đang hoảng hốt định bước chân đi vào nhà, Dạ Mạc Thâm vốn vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên đi bước lên trước hai bước, nằm chặt lấy cổ tay trắng xanh của cô, đẻ cô lên trên cánh cửa. “A...” Hàn Mộc Tử nhỏ giọng kêu lên một tiếng.

Hơi thở đầy hóc môn nam tính thuộc về người đàn ông lập tức bao trùm bầu không khí xung quanh cô, thậm chí cả hơi thở ẩm nóng của anh, cũng phả lên trên vành tai của cô.

Sau đó, Hàn Mộc Tử nghe thấy giọng nói trầm thấp ấm nóng của anh, mang theo một chút đè nén, giống như một loại rượu ủ lâu năm, lướt qua cổ họng. “Cô không biết, nửa đêm canh ba mời đàn ông vào nhà là có ý gì à?”

Hơi thở ấm áp của anh cách cô rất gần rất gần, lúc này, Hàn Mộc Tử căng thẳng đến nỗi hộ hấp đều căng lên, cô không dám nhúc nhích, đứng im ở nơi đó y hệt như tượng gỗ.

Có thứ gì đó nhẹ nhàng lướt qua lỗ tại cô, Hàn Mộc Tử rung rẩy mở to mắt, lúc cô tưởng rằng tối nay sẽ xảy ra chuyện gì đó, áo khoác trên người bị kéo chặt lại một chút, sau đó cô liền bị đẩy vào trong nhà.

Ram!

Cửa đóng rồi.

Cả căn phòng tối đen, cũng rất im ắng.

Hàn Mặc Tử yên lặng đứng sững sở tại chỗ mười giây đồng hồ, cuối cùng mới nhận ra vừa rồi Dạ Mạc Thâm đã đẩy cô vào nhà, sau đó còn giúp cô đóng cửa lại, cô lập tức xoay người mở rồi nhoài đầu nhìn ra ngoài.

Thứ nhìn thấy, là bóng lưng đã đi xa của Diệp Mạc Thâm.

Hàn Mộc Tử: "

Sau đó, Hàn Mặc Tử thấy anh đi lên một chiếc xe, đèn xe bật sáng, rồi nhanh chóng rời khỏi đây.

Gió đêm thổi đến, Hàn Mặc Tử vô thức siết chặt áo

Trên chiếc áo khoác mang đầy hơi thở của Dạ Mạc Thâm, mà giờ phút này, nó đã khoác ở trên người cô.

Cảnh môi Hàn Mặc Tử cong lên một nụ cười, xoay người đi vào trong nhà.

Buổi tối khi đi ngủ, Hàn Mộc Tử ôm lấy chiếc áo khoác mà Dạ Mạc để lại cho cô, cảm thấy trái tim trống rỗng của mình đã được lấp đầy. Đêm nay, quả là một đi bất ngờ, cũng có được thu hoạch bất ngờ.

Cô rất kinh ngạc, cũng rất vui mừng.

Vốn tưởng rằng mình phải đơn độc chống lại tên đàn ông ngoại quốc đó, nhưng không ngờ Dạ Mạc Thâm lại đến, đã vậy còn giúp cô

Có phải là cho dù Dạ Mạc không còn nhận ra cô nữa, nhưng trong tiềm thức, anh vẫn sẽ giúp mình? Hàn Mộc Tử thậm chí còn cảm thấy, mình cách chiến thắng không còn xa nữa.

Cô thậm chí còn nghĩ rằng cho dù Dạ Mạc Thâm thực sự không thể nhớ lại được cô là ai, cũng không sao cả, cho dù anh đã quên đi đoạn khá khứ thuộc về bọn họ, cô cũng không bận tâm.

Chỉ cần, chỉ cần anh có thể yêu có thêm một lần nữa, ở bên cạnh cô một lần nữa là được rồi.

Ngày hôm sau, Hàn Mộc Tử ôm theo áo khoác của Dạ Mạc Thâm tỉnh lại, có lẽ là do đêm qua cô thức quá khuya, lúc ngủ dậy cô cứ cảm thấy mình đau nhức, cơ thể cũng không thoải mái.

Nhưng mà, tâm trạng lại rất tốt.

Hàn Mặc Tử nhanh chóng đứng dậy, đánh răng rửa mặt thay quần áo, sau đó treo áo khoác của Dạ Mạc Thâm lên, đặt ở trên đầu giường. không biết hôm nay công ty lại bận đến mức nào, ngày mai là chủ nhật rồi, cô chỉ cần đợi đến chủ nhật trở về lấy áo khoác đi giặt khô lại là được.

Hàn Mặc Tử trực tiếp đến công ty, dọn dẹp lại phòng làm việc của Dạ Mạc Thâm trước, sau đó quay trở lại phòng thư ký. Hai mắt vẫn còn hơi đau, Hàn Mộc Tử giơ tay xoa xoa vài cái, chị Lâm thấy vậy, liền nhỏ giọng hỏi thăm: "Sao mắt đỏ vậy, tối hôm qua ngủ không ngon à?”

Nghe vậy, Hàn Mặc Tử lắc đầu: "Không phải, chắc là do mất em có chút vấn đề thôi.” Chị Lâm thấy cô làm việc vất cả, bây giờ lại thấy mắt cô đỏ hoe, cũng hơi đau lòng, bèn nói: "Buổi trưa nếu không có việc gì, em cứ đi nghỉ một lúc. “Cảm ơn chị Lâm, em biết rồi."

Sau đó, cuối cùng Dạ Mạc Thâm cũng đến văn phòng làm việc, Hàn Mộc Tử đã pha xong cà phê, chị Lâm trực tiếp giúp cô đem sang cho anh, cho nên Hàn Mộc Tử không có cơ hội gặp được Dạ Mạc Thâm, không khỏi có chút thất vọng.

Sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, cô vẫn muốn gặp Dạ Mạc Thậm một lần, muốn biết rốt cuộc trong lòng anh nghĩ như thế nào, cũng muốn nói với anh rằng.... Tôi sẽ giặt sạch áo khoác của anh rồi trả lại cho anh sau. Lúc ăn cơm trưa, Hàn Mộc Tử vẫn không gặp được Dạ Mạc Thâm, nhưng lại có một vị khách bất ngờ xuất hiện.