Cô Vợ Dịu Dàng Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 65: Chồng của em



Tử Thiên tỉnh dậy không thấy Đường Uyển Đình đâu anh đã vô cùng lo lắng vừa định lao xuống giường đi tìm thì cô từ trong phòng tắm đi ra.. nhìn gương mặt mới sáng sớm đã nhăn nhó của anh khiến cô không nhịn được mà bật cười..

- Sao trông anh không vui vậy?

- Anh còn tưởng là em lại bỏ đi như lần trước..

Bạch Tử Thiên nhíu mày nói rồi đi đến bên cạnh cô, dìu cô ngồi xuống giường..

Lại bị anh dìu dắt như trẻ con cô liền cau mày tỏ vẻ không hài lòng mắng yêu anh một câu..

- Tử Thiên em không phải trẻ con...

- Mặc kệ anh, anh thích làm vậy.. Mà sao em không ngủ thêm.. Mới hơn sáu giờ sáng đã dậy rồi..

- Em ngủ không được, muốn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh và tiểu Bảo..

- Đình Đình.. anh đã nói em đừng làm gì hết rồi mà..

- Không làm gì chắc em buồn chết mất.. chỉ làm một chút không sao đâu mà..

Đường Uyển Đình giờ trò mè nheo cô ngã vào lòng anh nũng nịu để anh mủi lòng..

- Em lại làm nũng nữa rồi.... anh chịu thua em luôn.. Cho em làm nhưng phải để anh nấu em chỉ phụ thôi, em không được đứng lâu..

Bạch Tử Thiên khẽ cúi đầu nhìn cô rồi véo mũi yêu chiều. Cứ mỗi lần cô lại bày ra chiêu này là y như rằng anh đều không cầm lòng được mà buộc phải chiều theo ý cô..

- Hoan hô,.. yêu anh.. *Chụt*

Đường Uyển Đình vui mừng ôm cổ Bạch Tử Thiên rồi hôn chụt lên môi anh một cái..

- Em xuống chuẩn bị trước nha..

Nói xong cô đã hí hửng đi ra khỏi phòng, nhìn cô khuất dáng sau cánh cửa anh chỉ biết lắc đầu cười trừ..

- ---------------

- Mẹ Đình Đình.. tiểu Bảo nhớ mẹ quá đi mất..

Tiểu Bảo vừa chạy từ thang máy ra đã ùa tới ôm lấy chân cô nũng nịu..

Đường Uyển Đình mỉm cười cô rửa tay rồi ngồi xổm xuống ôm tiểu Bảo vào lòng..

- Sao đột nhiên lại nhớ mẹ.. mỗi ngày mẹ đều ở bên con mà..

Tiểu Bảo hai mắt long lanh nhìn cô vẫn thái độ mè nheo nói..

- Từ ngày có ba, mẹ không ngủ với tiểu Bảo nữa, tiểu Bảo ngủ một mình rất là buồn..

- Vậy hả, mẹ xin lỗi tiểu Bảo nha.. mẹ vô ý quá không nghĩ đến cảm nhận của con. Vậy tối nay tiểu Bảo qua ngủ cùng ba mẹ chịu không?

- Dạ chịu.. hoan hô mẹ.. *chụt*

- Tiểu Bảo ngoan bây giờ con lên ghế ngồi chờ mẹ một chút mẹ nấu bữa sáng cho con và ba sắp xong rồi..

- Dạ..

Tiểu Bảo gật đầu ngoan ngoãn vừa mới bế cậu nhóc đứng dậy đã thấy Bạch Tử Thiên đang đi nhanh về phía hai mẹ con đôi mày kiếm còn đang cau chặt..

- Tiểu Bảo để ba bế con..

Anh đưa tay đón tiểu Bảo nhưng cậu nhóc lại úp mặt vào ngực cô trốn tránh..

- Tiểu Bảo muốn mẹ bế..

- Chỉ là mang con qua ghế ngồi chờ thôi mà anh, không sao đâu..

- Em còn muốn giấu anh, sức khỏe của em đã ngày càng đi xuống em muốn tự mình cam chịu em sợ anh lo lắng nhưng có bao giờ em nghĩ đến em cứ che giấu mãi lỡ không may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì anh phải sống tiếp thế nào đây em có từng nghĩ đến điều đó chưa.?

Có phải sáng nay em đã chảy rất nhiều máu mũi còn bị ngã trong phòng tắm. Nếu anh không vô tình nhìn thấy chiếc áo em mặt tối qua dính đầy máu không xem lại camera bên ngoài bồn rửa tay thì em cũng định không nói cho anh biết luôn đúng không? Đình Đình à em vốn dĩ chưa bao giờ xem anh là chồng, chưa bao giờ muốn chia sẻ mọi chuyện với anh..

Bạch Tử Thiên tràn đầy thất vọng nhìn cô, thấy cô đau bệnh anh chỉ hận không thể gánh thay cô ấy. Chỉ muốn được tận tay chăm lo cho vợ mình muốn cùng cô ấy vượt qua bệnh tật vậy mà hết lần này đến lần khác cô đều khiến anh phải thất vọng chỉ vì cô chỉ muốn cho đi chứ không muốn được nhận lại..

- Ba sao ba lại la mẹ.. ba là người xấu ba không thương mẹ..

Tiểu Bảo còn nhỏ vốn không thể hiểu hết mọi chuyện, cậu nhìn thấy nét mặt anh không vui còn nói chuyện hơi to tiếng với cô nên liền tỏ ra bất mãn..

- Tiểu Bảo con không được nói ba như vậy. Là do mẹ làm sai mẹ không tôn trọng ba nên ba giận, ba lo cho mẹ nên mới không vui,ba rất thương mẹ.. ba sợ mẹ bế tiểu Bảo sẽ mệt nên ba muốn bế con thay mẹ đó..

Đường Uyển Đình dịu dàng thay anh giải thích cho tiểu Bảo hiểu..

Cậu nhóc như đã hiểu, sau vài giây cậu đưa hai tay về phía Bạch Tử Thiên..lí nhí nói..

- Tiểu Bảo xin lỗi ba, tiểu Bảo không hiểu chuyện làm ba mẹ phải buồn..ba bế tiểu Bảo được không.?

Anh xoa xoa đầu tiểu Bảo tâm trạng cũng dịu xuống, anh bế tiểu Bảo rồi nhẹ nhàng nói..

- Ba không giận tiểu Bảo, ba rất rất thương con và mẹ, con và mẹ chính là mạng sống của ba đó biết không? Lúc nãy ba nổi nóng với mẹ là ba sai một chút ba sẽ xin lỗi mẹ, bây giờ tiểu Bảo ra phòng khách ngồi xem ti vi chờ ba mẹ một chút được không?

- Dạ.

Cậu bé gật đầu, được anh bế ra phòng khách ngoan ngoãn ngồi xem phim hoạt hình..

Lúc quay trở lại đã thấy Đường Uyển Đình ngồi trên bàn ăn nhìn anh mỉm cười nịnh nọt..

- Em mệt rồi, không nấu nữa. Anh nấu đi.. hihi

Bạch Tử Thiên không nói gì anh đi đến kéo ghế ngồi bên cạnh nắm lấy bàn tay vẫn luôn lạnh ngắt của cô trầm giọng nói..

- Đình Đình anh xin lỗi lúc nãy anh..

- Tử Thiên người có lỗi là em.. anh là chồng của em lẽ ra em không nên giấu anh bất cứ chuyện gì.. anh nói đúng gần sáng em đã thấy trong người rất khó chịu nhưng không dám gọi anh dậy em cố chờ đến trời sáng thì đột nhiên lại bị chảy máu mũi nên mới xuống giường vào phòng tắm thay quần áo, lúc trở ra bồn rửa tay đã bị choáng nên có ngã nhưng em không sao.. Anh đã rất bận rộn chuyện công ty lại còn phải chăm sóc cho tiểu Bảo em không muốn tăng thêm gánh nặng cho anh..

Nghe từng câu từng chữ cô vừa nói ra khiến lòng anh đau nhói, đưa bàn tay thon dài lên sờ vào gò má cô..

- Anh ước gì mình có thể gánh mọi đau đớn khó chịu thay em.. Anh muốn được làm gì đó cho em xin em hãy san sẻ với anh có được không?

Đường Uyển Đình rưng rưng nước mắt cô nắm lấy tay anh giọng đã run run khẽ nói..

- Cảm ơn anh.. chồng của em..Em hứa từ giờ sẽ không giấu anh bất cứ chuyện gì nữa..

Bạch Tử Thiên cười nhẹ anh kéo cô tựa vào ngực mình rồi ôn nhu nói.. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Ấy Biết Tất Cả
2. Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần
3. Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất
4. Phật Hệ Mau Xuyên
=====================================

- Vợ ngoan.. bây giờ ra ngoài chơi với tiểu Bảo chờ anh một chút, ăn sáng xong anh đưa em đến bệnh viện thực hiện buổi hóa trị đầu tiên..

- Dạ..

[ END CHAP 65]