Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 100



“Có ồn anh không?”

Bạch Ngọc Lan lại lo lắng cho anh, bình thường anh thích an tĩnh không muốn ai làm phiền, ồn thế này anh có thể chịu được sao.

“Không việc gì, tôi ôm em thì không sao”

Dương Tử Sâm nhạt giọng nói, đúng là anh ghét tiếng ồn nhưng anh lại luyến tiếc ôm ấp của cô hơn.

Dù anh nói vậy nhưng Bạch Ngọc Lan lại nhìn thấy anh nhíu chặt lông mày, chứng tỏ anh đang rất khó chịu, không còn cách khác cô lại đưa hai tay lên che hai tai anh lại, thế này hẳn sẽ đỡ hơn một chút đi.

Đôi lông mày của Dương Tử Sâm tự động giãn ra, anh cứ thế nhìn Bạch Ngọc Lan, ở khoảng cách gần anh có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô, đôi mắt dịu dàng như nước, cái mũi thon dài tỉnh tế công thêm nụ cười đầy tha thiết của cô đủ để làm anh rung động trong chớp mắt.

Lần đầu tiên anh không tự chủ được đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt trắng trẻo không tỳ vết của cô, bàn tay anh truyền đến sự mềm mại dễ chịu, kích thích từng tế bào trong người anh, muốn dứt cũng không được.

Bạch Ngọc Lan có chút sửng sốt khi anh sờ mặt mình nhưng cô không tránh né cứ mặt anh sờ loạn, tiếng ồn bên ngoài dường như đã không còn làm phiền cô nữa, trong mắt cô chỉ có người đàn ông trước mặt này.

Tư thế của hai người vốn dĩ đã mập mờ cộng thêm những cử chỉ thân mật như có như không này của anh khiến khuôn mặt cô không tự chủ được nóng lên nhưng tuyệt nhiên cô không cảm thấy xấu hổ, trong lòng lại có chút mong đợi anh sờ nhiều thêm một chút.Bạch Ngọc Lan phút chốc mê muội trong bàn tay của anh nhưng rất nhanh cô liền khựng người lại, cô đang suy nghĩ cái gì thế này, lại mong muốn anh sờ mình nhiều hơn, cô điên rồi sao? Bạch Ngọc Lan không hiểu nổi suy nghĩ lúc này của mình là thế nào cô chỉ còn cảm nhận được bàn tay của anh tuy thon gây nhưng lại vô cùng mịn màng và cô luyến tiếc tay anh rời đi.

Mặc kệ là thế nào, nếu anh không buông tay cô cũng sẽ hưởng thụ, trước giờ cô luôn làm theo lý trí nhưng giây phút này lý trí dường như bị cô vứt ra sâu đầu, cô thậm chí còn muốn hôn anh.

Như có cái gì thúc đẩy đôi môi của cô dần dần tiến sát môi anh, hơi thở của hai người phút chốc hòa quyện vào nhau, và rồi môi chạm môi.

Bạch Ngọc Lan nhằm hai mắt lại cảm nhận lấy sự mềm mại của đôi môi quyến rũ này, cô không biết làm gì chỉ có thể trằn trọc môi anh, mà Dương Tử Sâm thoáng đứng hình lại lấy quyền chủ động, một tay đỡ lấy đầu cô lại ngấu nghiến hôn lấy môi cô, không ngừng luồn lách càn quấy bên trong răng lưỡi.

Đây coi như là nụ hôn mãnh liệt nhất của hai người, hai lần trước cũng chỉ là môi chạm môi không khác nào chuồn chuồn đạp nước.

Lần này Bạch Ngọc Lan bị hôn đến khuynh đảo tâm trí, hai mắt cũng trở nên mê mang, anh cứ như một mãnh hổ không ngừng gặm nhằm môi cô, Bạch Ngọc Lan xém chút không theo kịp nụ hôn cuồng dã của anh.

Mãi một lúc sau Dương Tử Sâm mới có thể buông cô ra, môi cô đỏ chói như trái cà chua lại khiến anh một lần nữa muốn nghiền nát cô, thế nhưng Dương Tử Sâm vẫn có thể khống chế bản thân.

Bạch Ngọc Lan thở hổn hển, cô muốn lấy lại dưỡng khí sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông nào đó dõng dạc nói: “Dương Tử Sâm, anh hôn em rồi thì chính là người của em, sau này không cho phép xua đuổi em, nếu không…”

Cô nói nửa chừng lại nhếch môi nhìn anh, vừa rồi một phút xúc động kia cô đã nhận ra mình dường như bị người đàn ông này hớp hôn mất rồi mới không tự chủ được muốn thân mật với anh, có điều anh thì sao? Nụ hôn lấy quyền chủ động đó chỉ là bất chợt thôi sao hay anh cũng muốn hôn cô? Bạch Ngọc Lan nhất thời không hiểu được nhưng cô cũng sẽ không hỏi anh, bởi vì cô biết người đàn ông này cũng sẽ không trả lời được, vậy thôi cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên đi nhưng trước mắt phải xác nhận một điều, anh là của cô.

Không nghe cô nói tiếp Dương Tử Sâm chau mày nhìn cô hỏi: “Thế nào?”

“Chẳng thế nào cả anh có xua đuổi em cũng vô dụng, em quyết bám dính lấy anh, ai bảo anh là chồng em chứ, ông xã”

Bạch Ngọc Lan lại nổi lên hứng thú trêu đùa anh, không ngoài dự đoán lại nhìn thấy mặt anh đỏ lên, mà lần này anh cũng không phản ứng lại với hai từ này, chỉ hơi né tránh một chút, như vậy đã là rất tiến bộ rồi.

Bên ngoài bà Xuân sớm đã tức giận bỏ đi, bà thê sẽ không bỏ qua cho Bạch Ngọc Lan, Cao Kỳ Anh thấy ai cũng tức giận cô ta cũng không dám ở lấu liền xin phép ra về, đôi mät mong chờ nhìn Dương Tử Hiên, muốn hẳn có thể chở mình về nhưng hẳn lại cố tình giao phó cho tài xế riêng đưa cô ta về làm Cao Kỳ Anh thất vọng không thôi.

Sau nụ hôn day dứt ấy Bạch Ngọc Lan lại ngẩng mặt nhìn anh, cân nhắc hỏi: “Anh còn yêu Cao Kỳ Anh sao?”

Bàn tay anh chợt bóp chặt eo cô, ánh mắt có chút lắng đọng, không rõ cảm xúc, cô hỏi anh bởi vì trong lòng còn chút khúc mắc cũng tin tưởng anh sẽ không nổi giận đùng đùng.

Không gian trong phòng có chút lắng đọng qua một hồi lâu Dương Tử Sâm thở hắt ra một hơi mang theo chút lạnh lẽo, sau đó mới nhàn nhạt nói: “Người phụ nữ đó không xứng có tình yêu của tôi.”

Giọng nói của anh có chút mỉa mai, anh lại không trả lời có hay không làm Bạch Ngọc Lan có chút thất vọng, chẳng hiểu sao cô lại muốn nghe anh trả lời không nhưng mà theo cô quan sát anh hình như vẫn còn yêu cô ta nếu không sao thấy cô ta đi cùng Dương Tử Hiên lại tức giận như vậy.