Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 154



“Đại thiếu phu nhân.”

Một giọng nói có chút non nớt vang lên kéo lại sự chú ý của Bạch Ngọc Lan.

Cô nhìn Tiểu Khải trước mắt hỏi: “Sao cậu lại đứng ở đây không phải là đang giúp đại thiếu gia làm việc gì sao?”

“Xon rồi, cậu ấy đưa cái hộp này cho cô.”

Bạch Ngọc Lan nhìn vật trong tay Tiểu Khải có chút kinh ngạc: “Cái này là cái gì?”

“Ài, tôi cũng không biết đâu, cô mở ra thì biết.”

Tiểu Khải có vẻ lười biếng nói, cậu cứ tưởng mình được đi ngủ rồi ai ngờ thiếu gia lại bắt cậu đứng đây chờ thiếu phu nhân.

Bạch Ngọc Lan không chần chừ mở cái hộp ra, bên trong lại là một bộ váy màu vàng nhạt, lúc này cô lại càng không hiểu: “Anh ấy đưa tôi một cái váy sao? Để làm gì?”

“Cậu ấy bảo cô mặc rồi hãy đi vào phòng.”

Tiểu Khải chuyển lời của Dương Tử Sâm cho cô.

Bạch Ngọc Lan tuy không hiểu gì nhưng nếu anh muốn cô sẽ làm theo ý anh, nên phút chốc cô liên lấy cái hộp trong tay đi thẳng vào thư phòng của anh thay đồ.

Tiểu Khải đã làm xong việc mà thiếu gia nhà mình giao liền ba chân bốn cảng quay về phòng của mình muốn đánh một giấc.

Bên trong phòng ngủ Dương Tử Sâm chốc chốc lại nhìn ra cánh cửa nhưng nó im lìm không có động tĩnh gì, lân cuối cùng anh dứt khoát nhìn chăm chăm vào nó, không để anh đợi lâu rốt cuộc cánh cửa cũng được mở ra.

Bóng dáng của người phụ nữ cũng dần dần hiện diện trong tâm mắt anh, chỉ trong một tích tắc trong mắt anh lóe lên một tia kinh diễm.

Người phụ nữ đứng trước cửa diện một bộ váy cúp ngực màu vàng nhạt dài quá đầu gối một chút để lộ ra đôi chân trần trắng muốt, trên đầu lại cài chiếc kẹp Phi Điệp Song thiết kế theo hình đôi bướm đang uốn lượn đặc biệt ở giữa có đính viên kim cương sáng chói, tất cả những thứ này đều là do anh bí mật thiết kế anh vốn dĩ muốn tặng vào dịp sinh nhật của cô nhưng hôm nay lại là ngày đặc biệt nên anh đem nó ra tặng trước lúc sau sẽ tặng cái khác.

Mà Bạch Ngọc Lan nhìn cảnh tượng trong phòng cũng không khỏi sửng sốt, hoa, bánh, nến còn có người đàn ông đang ngồi trước mắt đang ôn nhu nhìn cô.

Cảnh tượng này không khác nào những phân cảnh lãng mạn trong phim mà cô từng xem, cô không nghĩ có ngày mình có thể nhìn cảnh này ngoài đời thật, anh làm cái này là vì cô sao? Đột nhiên ánh đèn trong phòng chợt tắt thay vào đó là ánh sáng lung linh của những ngọn nến cộng thêm mấy ánh đèn nháy xung quanh mười một lãng hoa được xếp thành hình trái tim bên cạnh người đàn ông ngồi xe lăn.

“Ngọc Lan, lại đây.”

Dương Tử Sâm ôn nhu gọi cô, giọng nói ấm áp như nắng ban mai làm trái tim ai đó tan chảy như cây kem mùa hạ.

Bạch Ngọc Lan cũng không chần chừ, anh gọi cô qua cô đương nhiên không từ chối anh, cô cầu còn không được nữa là.

Cứ thế chỉ khoảng tám bước chân Bạch Ngọc Lan đã đứng trước mặt Dương Tử Sâm, mỉm cười nói: “Em không nghĩ anh lại gây bất ngờ cho em như vậy đó, lễ nào anh đang tặng quà ngày tám tháng ba cho em sao?”

Đứng gần anh cô cũng nhìn thấy mấy dòng chữ ghi trên chiếc bánh kem mà anh đang cầm.

“Ừm, tôi không thể làm tốt hơn chỉ có thể làm thế này hy vọng em sẽ thích.”

Dương Tử Sâm có chút ngượng ngùng nói, lần đầu tiên anh làm điều này cho một người phụ nữ nên nhất thời lúng túng, chuẩn bị không được hoàn hảo.

“Ai nói không tốt như vậy đã là rất tốt rồi, em rất thích, cảm ơn anh.”

Bạch Ngọc Lan cúi người xuống đáp lễ anh bằng nụ hôn ở má, việc anh làm đúng là ngoài tưởng tượng của cô ấy chứ, không ngờ anh lại có thể làm loại chuyện này vì cô, trong lòng cô vô cùng hạnh phúc.

Dương Tử Sâm thở nhẹ một tiếng nói: “Em thích thì tốt rồi.”

“Chiều nay anh lén la lén lút cùng Tiểu Khải chính là làm việc này sao?”

Bạch Ngọc Lan không quên vẻ mờ ám của anh lúc chiều, lúc đó mấy lần cô muốn vào phòng toàn bị anh kiếm cớ không cho cô vào, hóa ra là vì điều này.

“Ừm, anh không thể mang em đến nhà hàng, em…”

Dương Tử Sâm có chút không biết phải nói làm Sao.

Bạch Ngọc Lan lại cười nhẹ nói: “So với nhà hàng em thích không gian riêng tư trong phòng như thế này hơn, chỉ có anh và em là đủ rồi.”

Cô chỉ cần biết anh để cô trong lòng là được rồi, hình thức không quan trọng, cái gì nhà hàng sa hoa cô đều không cân.