Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 188



Ông Cao nhất thời không biết phải nói làm sao với cháu gái mình.

Cao Kỳ Anh nhận ra biểu hiện bất thường của ông cô ta có chút căng thẳng nói: “Ông cứ nói đi, con cháu làm sao?”

Ông Cao nhìn ánh mắt vội vàng của đứa cháu gái đau lòng thở dài nói: “Cháu phải bình tĩnh đấy, chúa…

cháu bị sảy thai, đứa bé không còn nữa.”

Nói câu cuối giọng của ông cũng nhỏ dân đi.

Cao Kỳ Anh cảm giác như có sét đánh ngang tai liên tục lắc đầu: “Không, không có khả năng, ông dọa cháu phải không, con cháu, con cháu làm sao có thể mất, ông nội, ông nói cho cháu biết, đây không phải sự thật đúng không?”

Ông Cao cũng không nghĩ cháu gái mình lại kích động như vậy nhất thời ông im lặng không biết phải nói gì, ông cũng muốn nói cho Kỳ Anh biết tất cả chỉ là giả nhưng sự thật chính là như vậy.

Cao Kỳ Anh không nghe ông mình trả lời liền năm thờ thẫn trên giường, nếu như không phải còn đang đau cô ta đã điên cuồng lên rồi.

Thấy cháu gái mình như vậy ông vô cùng chua xót, lại nhìn quanh một vòng, bà Xuân và Dương Tử Hiên không biết đã đi đâu, ngay từ đầu ông biết Dương Tử Hiên không thật lòng yêu thương cháu gái mình chỉ muốn lợi dụng con bé thế nhưng con bé lại mê muội theo hắn ông cũng chẳng còn cách nào, ông lại nghĩ nếu khi đó ông bất chấp mọi thủ đoạn không để con bé gả cho người Dương Tử Hiên liệu mọi chuyện có tốt hơn không? Không, chuyện đã lỡ làng rồi có quay lại cũng không thay đổi được gì, ông muốn an ủi nhưng bản thân là một ông lão ngoài sáu năm mươi làm thế nào có thể an ủi một cô gái hai mươi tư tuổi đây.

Cuối cùng ông chỉ có thể khuyên: “Con mất rồi sau này lại có, cháu cũng đừng đau buồn, sức khỏe là quan trọng nhất, bác sĩ nói cháu rất yếu cho nên cháu cân nghỉ ngơi tốt cũng đừng suy nghĩ nhiều.”

Ông Cao không nói đến chuyện tương lai Cao Kỳ Anh có khả năng không thể mang thai, ông sợ lại kích động đến cô ta.

Cao Kỳ Anh lúc này hơi nâng mắt một chút, hai tròng mắt đã đầy nước mắt sau đó òa lên khóc nức nở.

“Hu hu hu, ông ơi, con của cháu, con của cháu…”

Tiếng khóc của Cao Kỳ Anh khiến người nghe đau thấu tâm can, Bạch Ngọc Lan đến trước cửa phòng bệnh chưa kịp gõ cửa đã nghe tiếng khóc thê lương này, cô thở dài một hơi lại ra hành lang một chút.

Lúc nhìn xuống khuôn viên bệnh viện lại thấy hai bóng dáng quen thuộc, một là của Dương Tử Hiên, người còn lại tuy mới gặp một lần nhưng cô vẫn nhớ mặt, không ai khác chính là Lưu Hồng.

Nhìn lướt qua hai người họ dường như rất thân mật, Lưu Hồng còn chủ động ôm lấy Dương Tử Hiên, hắn mặc dù không ôm nhưng cũng chẳng đẩy cô ta ra, Đúng là tra nam điển hình, vợ vừa sảy thai không bên cạnh an ủi còn tình tứ cùng người khác.

Cô gái tên Lưu Hồng kia không phải là con gái ruột của bà Xuân nhưng cũng là con gái, trên danh nghĩa hai người này cũng coi là anh em, vậy mà Lưu Hồng lại có ý với Dương Tử Hiên, đúng là đời như phim.

Còn Dương Tử Hiên kia cô dám chắc cũng chỉ thích vẻ ngoài baby của cô ta mà thôi, nhiều hơn có thể là lợi dụng.

Đúng lúc này lại thấy Dương Tử Hiên nhìn về phía này còn nháy mắt với cô một cái, Bạch Ngọc Lan không khách khí lườm hắn một cái chửi thâm một tiếng: “Bại hoại.”

Cô không nhìn đôi cẩu nam nữ bên dưới nữa thấy thời gian không còn sớm liên quay người đi đến gõ cửa phòng bệnh của Cao Kỳ Anh.

Người mở cửa cho cô là ông Cao, cô nhìn ông ấy liên lễ phép chào hỏi: “Cháu chào ông, cháu là Bạch Ngọc Lan, vợ của Tử Sâm, cháu đến thăm Kỳ Anh.”

Ông Cao nhìn cô một lượt đánh giá, chỉ thấy cô bình tĩnh cười nhìn lại ông không có vẻ gì e ngại hay khó chịu, trong lòng ông Cao thâm tán thưởng cô gái trước mặt mình, chẳng trách ông Dương lại liên tục khen ngợi cháu dâu mình, hôm nay gặp đúng là khiến người ta cảm thán không thôi.

“Cháu vào đi.”

Ông Cao đánh giá xong mới để cô đi vào.

Bạch Ngọc Lan đi vào chỉ thấy Cao Kỳ Anh đã nhắm chặt hai mắt nhưng cô biết cô ta chưa ngủ, vừa kích động xong có ai lại ngủ được chứ.

Quan hệ của hai người không tốt lắm nhưng trên danh nghĩa cũng là chị em dâu, cô mở miệng nói một câu: “Kỳ Anh, tôi đến thăm cô.”

Cao Kỳ Anh không mở mắt chỉ thờ ơ nói: “Không cân cô giả nhân giả nghĩa, cô muốn cười nhạo tôi thì có.”

“Tôi không có thói quen cười trên nỗi đau của người khác, cô nghĩ nhiều rồi đấy, tôi có mang một ít cháo đến cho cô có muốn ăn một chút không?”

Bạch Ngọc Lan để một cái giỏ lên bàn hỏi ý tứ của người nằm trên giường.

“Tôi không ăn, đặc biệt là đồ của cô tôi càng không muốn ăn.”

Cao Kỳ Anh cao giọng nói.