Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 221



“Ừm, hắn đã lấy ngôi nhà này đặt cược cho dự án bên Pháp của hẳn đồng thời muốn hạ uy tín của Dương thị xuống, lúc trước anh nghĩ hắn chỉ cân làm chủ công ty đã thỏa mãn rồi nhưng không ngờ tham vọng của hắn lại lớn hơn suy nghĩ của anh.”

Dương Tử Sâm nhạt giọng nói.

Bạch Ngọc Lan tuy không biết nhiều về thương trường nhưng nghe nhiều cũng biết một công ty tôn tại lâu dài quan trọng nhất chính là uy tín, cô không biết Dương Tử Hiên đã làm gì nhưng chắc chắn là chuyện không cách nào tha thứ được.

Nguyên một đêm Bạch Ngọc Lan nhờ có Dương Tử Sâm phụ giúp nên đã hoàn thành xong hai tập truyện tranh cuối cùng, lờ mờ sáng cô không nhịn được lại ngủ gục trên bàn.

Dương Tử Sâm mặc dù cũng thức đêm như cô nhưng ngược lại có chút tỉnh táo, anh thấy cô ngủ không đánh thức, lấy cái áo bên cạnh đắp lên cho cô còn anh chỉ chống tay ngắm cô ngủ.

Chín giờ sáng Bạch Ngọc Lan có mặt tại công ty đưa hai tập bản thảo cho tổng biên còn mệt mỏi nói: “Tôi đã hoàn thành xong, chị xem một chút đi.”

Tổng biên cầm bản tài liệu chưa xem mà nhìn đôi mắt có quầng thâm của cô hỏi: “Thức đêm làm à?”

“Ừm.”

Bạch Ngọc Lan gật đầu còn tiện thể ngáp một cái.

“Vất vả cho cô rồi tối qua dự tiệc về trễ còn có sức để vẽ cơ đấy, có điêu tôi cũng phải chúc mừng cô một tiếng, không biết có vinh hạnh được dự đám cưới của phu nhân chủ tịch không?”

Tổng biên nửa thật nửa đùa hỏi.

“Đến lúc đó sẽ đưa thiệp cho chị.”

Bạch Ngọc Lan nhàn nhạt nói, mặc dù bên ngoài bọn họ không tính là thân nhưng dù sao cũng là sếp, nên mời vẫn phải mời.

“Vậy thì tôi phải vắt óc suy nghĩ phải tặng cái gì rồi hay là cô cứ nói mình thích gì đi tôi đỡ phải nghĩ.”

Tổng biên mỉm cười nói.

Bạch Ngọc Lan không để ý nói ra hai chữ: “Tùy tiện.”

Tổng biên biết Bạch Ngọc Lan không quan tâm đến quà cáp lại thở dài: “Haiz, nói đi cũng phải nói lại thằng em kia của tôi vẫn còn thương nhớ cô thỉnh thoảng lại hỏi cô và vị kia có hạnh phúc hay không.”

“Vậy chị cứ nói tôi rất hạnh phúc.”

Bạch Ngọc Lan liếc nhạt đối phương một cái, cô không nghĩ giờ này rồi vị tổng biên này còn nhắc khéo với cô vê em trai chị ta, cô cũng đã nói rõ ràng với anh ta rôi nếu anh ta không hiểu cô cũng chẳng còn cách khác.

“Ngọc Lan, cô thật sự là…

Bỏ đi, ai kêu em trai tôi sỉ tình với cô làm gì.”

Tổng biên biết tính cách của Bạch Ngọc Lan cũng không nói nhiều nữa, bắt đầu xem bản thảo của cô.

Thế nhưng cô ta vừa xem mấy trang lại sững sờ hỏi: “Ngọc Lan, nét vẽ này hình như không giống của cô lắm, nó sắc sảo hơn rất nhiều, còn có đôi mắt vô cùng thần thái này nữa, đừng nói với tôi tay nghề của cô lại được nâng cao nhé.”

Vốn dĩ Bạch Ngọc Lan đã vẽ rất xuất sắc rồi nhưng lúc này nhìn mấy bức tranh này cô ta tống biên mới cảm thấy thế nào là thân thái của nghệ thuật.

“Thế nào, rất tuyệt đúng không?”

Bạch Ngọc Lan nhẹ nhàng bâng quơ nói nhưng nghe kỹ trong giọng có chút tự hào.

“Đúng, đúng là rất tuyệt, mau nói đi làm sao cô vẽ được thế này?”

Tổng biên tò mò hỏi.

Bạch Ngọc Lan không tính nói tên chồng mình ra cô chỉ bảo: “Tôi có thây chỉ bảo mà người thầy này còn là tuyệt vời hơn mấy bức họa này nhiều.”

“Thầy, thây nào? Cô có thể giới thiệu cho tôi không, sắp tới tôi muốn bồi dưỡng nhóm họa sĩ nhưng chưa tìm thấy người tôi thấy người này rất được cô có thể giúp tôi không?”

Hai mắt tổng biên sáng rực lên, một vẻ kích động.

“Thật ngại quá không được rồi, người thầy này của tôi rất bận, hơn nữa người đó cũng chỉ dạy riêng tôi thôi.”

Người khác ấy à, không có cửa đâu.

Bạch Ngọc Lan thẳng thừng từ chối.

Chồng của cô chỉ có thể dạy cho cô sao có thể dạy cho người khác chứ.

Khóe miệng tổng biên cứng đờ, vẻ kích động cũng biến mất lại nói: “Ngọc Lan à, chúng ta quen biết lâu như vậy tôi biết cô không phải là người chỉ biết đến mình, cô thấy đấy công ty chúng ta đang cạnh tranh mãnh liệt với công ty truyện tranh khác, nếu chúng ta không nâng cao tay nghề cho họa sĩ nhất định công ty của chúng ta sẽ thụt lùi, coi như cô giúp tôi đi mà.”