Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 241



Lê Phương cũng nói, lúc nói cô lại trừng mắt với Trần Vĩnh một lần nữa, người đàn ông này đừng gây thêm kích động cho Ngọc Lan có được hay không, mặc dù trong lòng cô cũng cảm thấy hy vọng này là mỏng manh nhưng cô không thể thẳng thắn như người đàn ông này nói toạc ra một trong hai cái xác rất có thể là của chủ tịch Dương.

Thế nhưng dường như Trần Vĩnh không quan tâm đến lời nói của Bạch Ngọc Lan cũng như ánh mắt của Lê Phương, hắn nói: “Chị không nên tự lừa mình dối người, sau khi pháp y kiểm tra kết quả cũng sẽ rõ ràng thôi, hơn nữa nếu Tử Sâm không ngôi trong chiếc xe này thì cậu ta ở đâu, sao lại không ra đây chứ”

“Này, cái anh kia, anh có im đi không thì bảo, đừng có nói nữa.”

Lê Phương đúng là điên đầu với người đàn ông trước mặt này, cái miệng của anh ta sao không đóng lại dùm cái, tại sao cứ phải nói ra những lời này chứ.

“Tôi chỉ nói sự thật thôi cô gái, trước sau gì chị dâu cũng phải chấp nhận sự thật này.”

Trần Vĩnh thở dài nói, lại nhìn hai cái xác bên kia, hắn đã đến chậm một bước.

“Không đâu, anh ấy không sao, anh ấy còn sống tôi tin tưởng như vậy.”

Bạch Ngọc Lan lắc đầu nguầy nguậy, cái gì chấp nhận sự thật chứ, cô sẽ không bao giờ chấp nhận sự thật này.

Bên kia có một nhân viên khám nghiệm hiện trường chạy đến chỗ một thanh tra nói: “Thưa sếp, đã kiểm tra xong xuôi, chiếc xe bị nổ là do có người gài bom tự động hẹn giờ dưới gầm xe, còn có cũng xác định được danh tính của hai nạn nhân, theo như đoàn người nói một người là tài xế lái xe tên Hồ Văn, người còn lại rất có thể là chủ tịch tập đoàn Dương thị, Dương Tử Sâm.”

Bên này cả ba người đều nghe rõ mồn một lời của nhân viên đó, Bạch Ngọc Lan cảm giác như có sét đánh bên tai, cô cảm thấy hai lỗ tai ong ong, đầu óc choáng vàng, chỉ trong tích tắc cô liền gục trong vòng tay của Lê Phương.

“Ngọc Lan, Ngọc Lan…

Lê Phương hốt hoảng gọi tên cô thế nhưng Bạch Ngọc Lan đã không còn nghe thấy gì nữa.

Trần Vĩnh thấy vậy đi tới phụ Lê Phương đỡ Bạch Ngọc Lan rồi nói: “Đưa cô ấy rời khỏi nơi này trước.”

Lê Phương gật đầu, đi theo sau Trần Vĩnh, trong lòng lại lo lắng, hy vọng Ngọc Lan có thể vượt qua nỗi đau này.

Mà giờ phút này xung quanh hàng rào chắn đã có vô số phóng viên đang chụp ảnh, livestream bên ngoài.

ông Dương cũng vừa lúc tới hiện trường.

Nhìn mớ hỗn độn ở đây ông xém chút choáng ngợp nhưng cố bước tới chỗ thanh tra viên hỏi chuyện, cũng may có trợ lý theo cạnh ông mới có thể len giữa đám đông đi vào.

Ông vừa vào tới nơi thì gặp đám người Bạch Ngọc Lan, nhìn thấy cháu dâu mình nằm ngất trong vòng tay Trần Vĩnh ông hỏi: “Con bé thế nào?”

“Chị ấy chỉ bị ngất xỉu thôi nhưng để chắc chắn cháu sẽ đưa chị ấy đến bệnh viện kiểm tra thử.”

Trần Vĩnh bình thản nói.

Ông Dương nghe vậy thở phào nhẹ nhõm lại hỏi: “Còn Tử Sâm thì sao?”

“Cháu rất tiếc nhưng phải nói với ông một trong hai cái xác đằng kia rất có thể là của Tử Sâm.”

Một lần nữa Trần Vĩnh nhẫn tâm nói ra sự thật này.

“Thằng bé, thằng bé sao có thể..”

Ông Dương cũng bị sốc, trên đường đường đến đây ông đã cầu nguyện cháu trai mình bình an vô sự nhưng sự việc lại thành ra thế này.

Trần Vĩnh trong lòng lại thở dài lân nữa nhìn trợ lý nói: “Anh để ý ông Dương tôi đi trước đây.”

Trợ lý của ông Dương gật đầu một cái, lại đưa ông đến chỗ của thanh tra viên.

Mà lúc này ở nhà họ Dương, Dương Tử Hiên xem được tin tức khóe miệng nở nụ cười vui sướng, hắn cảm thấy cả người cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Dương Tử Sâm đã chết mọi chuyện còn lại đêu nằm trong bàn tay của hắn rồi.

Một cuộc điện thoại gọi đến Dương Tử Hiên nhìn số rôi bắt máy: “Alo.”

“Mọi chuyện đã xong tôi muốn nhận khoản còn lại ngay tối nay.”

Bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông.

“Tất nhiên, không hổ là Đại Ưng, anh làm việc vô cùng hiệu quả, nhớ, đừng để bọn cảnh sát mò ra anh và tôi.”

Dương Tử Hiên vẫn chưa an tâm dặn dò.

“Điều này còn cần cậu phải nói sao.”

Đại Ưng khinh bỉ một câu, hắn theo Kha lão đại bao nhiêu năm chuyện tốt không làm được nhưng chuyện xấu hắn đã làm quen rồi, sao có thể để cảnh sát mò ra mình.

“Tốt lãm, cuộc điện thoại này kết thúc tôi sẽ gửi cho anh số còn lại.”