Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 244



Dương Tử Hiên lúc này coi như đã xả được một nửa cơn hận mà Dương Tử Sâm đem đến cho hắn một tuân qua.

“Vậy mẹ cũng nhanh chóng lấy được sổ đỏ từ tay ông ta, nhưng mà lão già kia sẽ để sổ đỏ ở đâu chứ, quản gia đã tìm hết căn nhà rồi đều không thấy.”

Bà Xuân cau mày nói, nếu có sổ đỏ trong tay bà ta đã làm chủ căn biệt thự này từ lâu rồi.

“Cái này để con điều tra lại, tại sao một cái sổ đỏ lại tìm không ra, ông ta dù có giấu kỹ cỡ nào con cũng sẽ tìm ra, chúng ta còn phải dựa vào nó để xây dựng công ty bên Pháp của con, xong xuôi chúng ta không cân phải ở đây nữa, cả Dương Thị rách nát kia cũng vậy.”

Dương Tử Hiên cười gằn nói.

“Tử Hiên, sao con lại không làm chủ Dương thị mà phải qua Pháp?”

Bà Xuân không hiểu hỏi, Dương thị này tốt biết bao tại sao con trai bà lại không ở đây tiếp quản mà phải chạy sang Pháp làm cái gì.

“Mẹ quên rồi sao, cốt lõi của Dương thị nói thế nào cũng là do Dương Tử Sâm gây dựng nên, con không muốn làm việc trên nền tảng của anh ta, con muốn tạo một nền tảng riêng của mình, khiến mọi người biết đến cái tên Dương Tử Hiên mà không phải Dương Tử Sâm, hơn nữa con cũng muốn phá hủy Dương thị để anh ta dưới suối vàng cũng không được yên nghỉ.”

Dương Tử Hiên phải nói hận Dương Tử Sâm đến xương tủy, anh chết rồi cũng không để anh được yên.

Bà Xuân nghe vậy không có ý kiến gì bà chỉ cảm thấy tiếc công ty và căn biệt thự này thôi nhưng mà nếu có con trai có tính toán riêng bà theo là được.

“Tốt lắm con trai, mẹ tin tưởng con, vậy mẹ phải làm gì bây giờ?”

“Dương Tử Sâm đã chết nhưng vợ anh ta vẫn còn sống, chúng ta cũng nên giải quyết cô ta, có điều trước đó con muốn cô ta phải quy phục dưới thân con.”

Dương Tử Hiên nhớ đến dáng vẻ của Bạch Ngọc Lan lại không nhịn được nhếch khóe môi, trước nay chưa có người nào hắn muốn chiếm lại không được.

Bà Xuân nghe ra được ấn ý trong lời nói của Dương Tử Hiên lại hỏi: “Con muốn làm gì cô ta?”

“Cái này mẹ không cần quan tâm, phải rồi, Lưu Hồng đã phá thai hay chưa?”

Dương Tử Hiên nói sang chuyện khác.

“Còn cân con hỏi sao, hôm qua mẹ đã đưa con bé đi phá rôi.”

Nhắc đến chuyện này bà ta lại cảm thấy oan nghiệt, hai đứa con ruột lại làm ra chuyện hoang đường đến mức này nói bà ta làm sao bình tĩnh.

“Như vậy tốt nhất”

Dương Tử Hiên coi như hài lòng.

Ngày hôm sau tỉnh lại lần nữa Bạch Ngọc Lan không ồn ào đòi đi tìm Dương Tử Sâm như ngày hôm qua nữa ngược lại cô bình tĩnh đến lạ thường khiến người khác nhìn vào mà sợ hãi.

Lê Phương mười hai giờ tối hôm qua đã vê nhà nên chỉ còn bà Lệ với Cao Kỳ Anh, Cao Kỳ Anh vì không muốn về nhà họ Dương nên đã ở lại bệnh viện, thấy Bạch Ngọc Lan tỉnh cô ta mở miệng hỏi: “Cô…

không sao chứ?”

Bạch Ngọc Lan lắc đầu lại nói: “Xác anh ấy được đưa đến đâu?”

Giọng nói của cô không nghe ra cảm xúc gì, Cao Kỳ Anh cũng phát hiện có điều không đúng nhưng vẫn nói: “Nhà xác, tôi cũng không rõ lắm tối qua Trần Vĩnh đã nói vậy.”

“Tôi muốn đến đó.”

Bạch Ngọc Lan lập tức nói, ánh mắt vô cùng kiên định.

“Nhưng mà cô….

“Không có nhưng nhị, tôi phải đến đó.”

Bạch Ngọc Lan gằn lên từng chữ, phải nhìn thấy tận mắt cô mới tin.

Cao Kỳ Anh không biết phải làm sao thì bà Lệ nằm ở giường bên cạnh cũng tỉnh lại, bà cũng nghe lời cô nói liền bảo: “Ngọc Lan, sức khỏe con còn yếu không nên…”

Bạch Ngọc Lan lại ngắt lời mẹ nói: “Con không sao, mẹ đừng cản con, dù thế nào hôm nay con phải đi.”

Bà Lệ biết có nói gì cũng vô dụng liền bảo: “Được rồi, vậy con ăn sáng xong mới được đi.”

“Được.”

Bạch Ngọc Lan cũng đồng ý, cô không suy nghĩ cho mình cũng phải suy nghĩ cho đứa nhỏ, cô vẫn còn biết mình mang thai, nếu không cô cũng không bình tĩnh được như này.

Chín giờ sáng Bạch Ngọc Lan có mặt ở nhà xác, theo bên cạnh cô ngoài Cao Kỳ Anh và bà Lệ còn có Trần Vĩnh, biết cô muốn đến đây hẳn đã đề nghị đi theo.

Lúc pháp y đưa cho cô tờ giấy xét nghiệm kết quả của cái xác hai tay Bạch Ngọc Lan run rẩy kịch liệt, sắc mặt còn tái mét hơn hôm qua, cô có tự lừa mình dối người thế nào cũng không thể được nữa rồi.