Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 262



Anh đi đến bên giường đưa cái bọc đến trước mặt cô, Bạch Ngọc Lan nói cảm ơn rồi cầm lấy, mở cái bọc ra lấy một miếng khoai bỏ vào miệng. “Ừm, hương vị chỗ này làm không tồi”

Bạch Ngọc Lan lại ăn thêm mấy miếng nữa, thấy cô ăn ngon như vậy người đàn ông

thở phào nhẹ nhõm.

Đợi ăn xong nửa túi Bạch Ngọc Lan lại để cái túi lên bàn nhìn anh nghiêm túc nói: “Ngày mai tôi muốn cùng mẹ rời khỏi đây, qua hai ngày rồi tôi cũng phải trở về xem tình hình thế nào?

Nghe vậy thần sắc của người đàn ông hơi đổi lấy điện thoại ra soạn vài dòng chữ đưa đến trước mặt cô: “Mọi chuyện đều ổn em cứ ở đây đi”

“Làm sao anh biết?” Bạch Ngọc Lan nhíu mày hỏi. Người đàn ông lại viết: “Tôi là người của ông Dương, ông ấy nhờ tôi chăm sóc em, mọi chuyện ở nhà ông ấy đã có sắp xếp khi nào giải quyết xong tôi sẽ đưa em về, yên tâm đi.” “Tôi làm sao có thể tin anh” Đọc xong cô lại nói, đôi mắt không ngừng quan sát anh. “Xin hãy tin tôi, tôi sẽ không hại em, cũng không có cách nào hại được em” Người đàn ông tiếp tục đưa cho cô xem dòng tin mình soạn.

Không hiểu sao nhìn vào đôi mắt kiên định của anh cô không thể cưỡng lại được, lại hỏi: “Vậy đến bao giờ tôi mới có thể rời đi?” “Sớm thôi, tôi sẽ đưa em về nhà” “Thế thì anh nói cho tôi biết tình hình nhà họ Dương thế nào, Dương Tử Hiên có làm gì ông nội tôi không? Còn Bạch Ngọc Châu, cô ta thực sự muốn giết tôi hay là bị người khác sai khiến?” Đây là những điều mà Bạch Ngọc Lan quan tâm mấy ngày nay, cô vẫn chưa hiểu mục đích của Bạch Ngọc Châu nhưng đảm bảo là có liên quan đến Dương Tử Hiên. Người đàn ông thầy cô trầm tư lo lắng lại nhắn: “Đừng suy nghĩ nhiều, những chuyện này sẽ có người thay em xử lý, việc của em là nên nghỉ ngơi dưỡng thai cho tốt, nghe lời, được không?”

“Hừm, tôi vì sao phải nghe lời anh, sao anh lại không nói cho tôi biết?” Bạch Ngọc Lan nhướn mày hừ nhẹ, người đàn ông này có mục đích gì đây, tuy viết qua tin nhắn những lời nói lại nhỏ nhẹ dụ hoặc, thật khiến người khác nghi ngờ. “Sự tình phức tạp chưa thể nói cho em” Người đàn ông lại kiên nhẫn viết. “Là vậy sao? Nếu tôi một mực muốn biết thì sao? Anh nói hay không?” Người đàn ông có hơi bất lực lắc đầu. Bạch Ngọc Lan lại chống tay lên cằm như có như không nói: “Thế thì tôi phải quay về, anh không cản được tôi”

Người đàn ông nghe vậy quẫn bách không biết làm sao, bàn tay cầm điện thoại hơi khựng lại như suy nghĩ điều gì đó, một lát sau mới lại động đậy ngón tay. Lần này anh viết: “Coi như tôi xin em” Bạch Ngọc Lan có chút bất ngờ, vì muốn cô ở lại người đàn ông này lại làm đến mức này sao, ngay cả cầu xin cũng nói ra rồi.

Bất ngờ qua đi Bạch Ngọc Lan lại thở dài: “Được rồi nhưng tôi sẽ không ở quá lâu,

giới hạn một tuần, đến lúc đó anh có nói thế nào tôi cũng không ở lại”

Người đàn ông dứt khoát gật đầu.

Tập đoàn Dương thị.

Sáng sớm vừa mới lên công ty tất cả mọi người từ chức vụ lớn đến nhỏ đều bị gọi lên phòng họp, mọi người không ai hiểu cái gì cũng đưa mắt nhìn người đàn ông vốn dĩ ngồi ở ghế tổng giám đốc lại ngồi ghế chủ tịch. Dương Tử Hiên thấy mọi người đã đến đông đủ hắn không vội mở miệng bởi vì còn một người nữa chưa đến, hắn phải chờ được người này.

Mọi người chờ năm phút thì có một người đàn ông mặc tây trang màu xám bước vào, mặc dù đến trễ nhưng bước đi của hắn vô cùng thong dong chậm rãi làm người nhìn cũng thấy khó chịu.

Người nên đến cũng đã đến khóe môi của Dương Tử Hiên khẽ nhếch lên: “Trợ lý Trần đến thật đúng giờ”.

Trần Vĩnh không tỏ ý kiến chỉ thản nhiên ngồi vào ghế của mình làm Dương Tử Hiên trong lòng ẩn ẩn tức giận nhưng ngay sau đó hắn lại nhoẻn miệng nói:

“Hôm nay kêu các người đến đây là muốn thông báo với các người một chuyện hệ trọng liên quan đến thay đổi nhân sự cũng như chức vị trong công ty” Dương Tử Hiên nói ánh mắt lại không khỏi nhìn Trần Vĩnh. Cảm nhận được ánh mắt đắc ý của Dương Tử Hiên Trần Vĩnh chỉ mỉm cười thản nhiên đáp lại hẳn, giống như mình đang nghe một tin tức bình thường trên tivi.

Dương Tử Hiên nhìn thái độ đáng đánh này của hắn trong lòng hừ lạnh, còn đám người phía dưới lại trở nên hoang mang.

Dương Tử Hiên nói chức vị thay đổi khiến một số người đứng ngồi không yên, nói thế nào Dương thì cũng là một tập đoàn lớn mạnh, lương thưởng khác xa so với các công ty khác nếu như bị rời khỏi chiếc ghế này ai cũng sẽ luyến tiếc. Trước vẻ mặt thấp thỏm của không ít người Dương Tử Hiên cuối cùng cũng mở miệng: “Bắt đầu từ hôm nay tập đoàn Dương thị này sẽ do Dương Tử Hiên tôi làm chủ, tôi chính là chủ tịch duy nhất của tập đoàn này, cho nên tôi có quyền quyết định tất cả mọi chuyện trong công ty, mà chuyện thứ nhất tôi muốn làm chính là, sa thải trợ lý của chủ tịch cũ, Trần Vĩnh”

Hắn nói xong lại nhìn Trần VĨnh thêm một lần nữa để xem Trần Vĩnh sẽ có biểu hiện gì nhưng không giống như trong suy ngĩ của hắn, người này vẫn không có phản ứng gì, ngược lại cười như không với hắn. Điều này làm Dương Tử Huên vừa tức giận vừa khó hiểu.

Ban cổ đông bên dưới nhìn nhau, Cao Ly lên tiếng: “Cậu nói cậu là chủ tịch, vậy ai bổ nhiệm cậu?”

“Đương nhiên của ông nội tôi rồi” Dương Tử Hiên đắc ý nói lại ra hiệu cho thư ký của mình.

Tay thư ký mang đến một tập tài liệu Dương Tử Hiên lại rút một tờ giấy ra đưa đến trước mặt mọi người nói: “Đây chính là giấy bổ nhiệm có chữ ký của ông nội tôi.

Tất cả đều dán mắt lên tờ giấy đó, bọn họ chủ yếu là nhìn chữ ký, những người theo ông Dương lâu năm đều nhìn ra kia đích thực là chữ ký của ông Dương.

“Làm sao có thể như vậy, ông Dương sẽ không giao công ty cho cậu.”