Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 53



Bạch Ngọc Lan cầm lấy thuốc rồi đóng cửa vào.

Cô đi đến chỗ Dương Tử Sâm thấy anh đang nhắm mắt khẽ khụ khụ hai tiếng gọi: “Dương Tử Sâm”

Mí mắt của người nào đó khẽ giật giật mấy cái sau đó mới mở mắt ra, ánh mắt của anh có chút bình thản không lạnh lùng cũng chẳng có tia ấm.

Bạch Ngọc Lan cũng quen nhìn ánh mắt này của anh rồi, cô lắc lắc mấy vỉ thuốc trong tay thản nhiên nói: “Tiểu Khải đưa thuốc đến cho anh”

“Để đó đi”

Dương Tử Sâm nhàn nhạt nói.

“Tôi lấy thuốc cho anh luôn nhé.”

Dứt lời cũng không để ý anh có đồng ý hay không liền bóc từng viên thuốc ra tiện thể rót thêm một cốc nước.

Cô đưa năm viên thuốc đến bên miệng Dương Tử Sâm muốn giúp anh uống nhưng anh lại quay đầu qua chỗ khác, cười nhạt nói: “Uống thuốc cũng không giúp ích gì”

Anh đã uống hơn nửa năm rồi không muốn uống nữa, dù có uống hai chân anh cũng không thể đứng lên, cánh tay anh cũng không thể phục hồi như cũ anh mới không làm điều thừa.

“Thuốc đã bóc ra rồi anh lẽ nào lại không uống, nếu thuốc không giúp ích gì người ta cũng không thừa hơi điều chế ra nó, tôi không biết những thứ thuốc này điều trị cái gì nhưng ít nhiều cũng có lợi anh mau uống đi”

Bạch Ngọc Lan không khỏi khuyên nhủ anh, lại đưa một viên thuốc đến bên miệng anh.

Dương Tử Sâm không hiểu sao theo bản năng hơi hé miệng ra để cô đút viên thuốc vào miệng mình, tay cô như có như không tiếp xúc với bờ môi mỏng của anh khiến các dây thần kinh của anh như căng ra, hai tay vô thức đặt lên tay cầm xe lăn.

Bạch Ngọc Lan chỉ lo đút thuốc không để ý đến phản ứng của anh, cứ vậy cô đút hết năm viên mới đưa nước cho anh uống.

Xong xuôi Bạch Ngọc Lan đang cúi người dọn dẹp chỗ này.

cô xếp lại hòm thuốc lại đi lấy một cái dẻ lau vết máu dưới sàn, mọi chuyện cô làm đều vô cùng lưu loát khiến Dương Tử Sâm nhìn không rời mắt.

Một đêm này anh thao thức không ngủ được, mà Bạch Ngọc Lan vốn dĩ phải đi ra ngoài lại ngủ trên sô pha, Dương Tử Sâm không mở miệng đuổi cô nữa cô ngu mới đi chỗ khác ngủ.

Trong màn đêm u tối không nhìn thấy gì ánh mắt của Dương Tử Sâm lại rơi vào thiếu nữ ngủ trên sô pha, anh không biết đã nhìn người phụ nữ này bao nhiêu lần nhưng tối nay anh đã nhìn cô rất nhiều lần, trong lòng anh lại trỗi lên một ngọn lửa vô hình, anh cảm thấy vô cùng khó chịu lại không có cách nào dập tắt.

Ngày hôm sau, mười giờ, quán trà sữa Toco.

Bạch Ngọc Lan ngôi đối diện với một người đàn ông, thấy người này xuất hiện cô liền biết mình bị tổng biên lừa.

Chuyện là mới sáng ngày ra Bạch Ngọc Lan mới tỉnh dậy lại nhận được một cuộc gọi từ tổng biên, chị ta muốn hẹn cô ra ngoài bàn về bản thảo, cô có chút nghỉ hoặc vì bản thảo hai người đã thương lượng rất kỹ rồi còn có vấn đề gì, hơn nữa không hẹn đến công ty mà hẹn ra quán trà sữa.

Tuy nhiên giọng nói của tổng biên có chút gấp gáp như thể chuyện này rất quan trọng nên cô đã đồng ý đến gặp, không ngờ đến điểm hẹn người cô gặp không phải tổng biên mà là người đàn ông này.

Mà người đàn ông này là ai, anh ta chính là em trai của tổng biên, Đào Từ Duy.

“Ngọc Lan, lâu rồi không gặp em.”

Người đàn ông nhìn thấy cô có chút kích động, ánh mắt lại không rời khỏi người cô.

Bạch Ngọc Lan không thích người khác nhìn mình như vậy cô hơi cau mày khó chịu hỏi: “Tổng biên đâu, chị ấy hẹn tôi cơ mà sao lại là anh?”

“Là anh nhờ chị gái hẹn em ra, anh muốn gọi điện hoặc nhắn tin cho em nhưng sợ em từ chối nên đã dùng cách này, Ngọc Lan, đừng trách chị anh nhé là do anh muốn gặp em thôi.”

Người đàn ông có chút lộn xộn giải thích.

Bạch Ngọc Lan thở nhẹ một hơi, lại dùng ống hút khuấy ly trà sữa, “Bỏ đi, anh không phải đi du học bên pháp sao, tại sao lại về nước rồi?”

“Anh nghe tin em lấy chồng nên đã xin phép về nước hai hôm, Ngọc Lan, anh đã đọc tin tức về em, tại sao em lại gả cho tên Dương đại thiếu gia đó chứ?”

Người đàn ông hấp tấp chất vấn cô.

Cô không trả lời ngay mà hút một miếng trà sữa mới như có như không nói: “Anh về nước chỉ để hỏi điều này thôi sao?””Đúng vậy, em mau trả lời anh đi, tại sao em lại gả cho anh ta chứ, em có biết anh đã chờ em rất lâu không?”

Giọng nói của Đào Tử Duy có chút nóng vội.