Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 70



Bà Xuân tức giận ném ly rượu trên bàn xuống, cứ nghĩ có thể tát được Bạch Ngọc Lan không ngờ lại bị lật ngược tình thế, bà ta không thể giữ được bình tĩnh.

Bạch Ngọc Lan nhìn vậy không nói thêm lời nào cứ thế ra khỏi phòng bà Xuân lại trở về phòng của mình.

Vừa bước xuống cầu thang cô lại bắt gặp ánh mắt như xem kịch vui của đám người hầu, mới đầu cô cứ nghĩ là do cô bị bà Xuân gọi lên hỏi chuyện nhưng hình như không phải như vậy thì phải.

Bạch Ngọc Lan bỏ qua ánh mắt của đám người đi về phía căn phòng gần chậu cây cảnh tính mở cửa ra thì cô hầu lúc nãy lên tiếng: “Đại thiếu phu nhân.”

“Có chuyện gì?”

Cô nghiêng đầu nhìn cô ta một cái.

“Cô cẩn thận một chút”

Cô hầu kia nói xong liền vội vàng chạy đi.

Bạch Ngọc Lan hơi nhíu mày, cô ta sao lại chạy nhanh như vậy, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì sao? Cô mang theo nghi vấn mở cửa đi vào, phòng vẫn tối om như thường ngày cô tiện tay bật điện lên cũng không sợ người đàn ông trong phòng nổi giận, dù sao anh cũng ở trong căn phòng u ám của anh cô có bật điện cũng không ảnh hưởng gì.

Thế nhưng điện vừa bật lên Bạch Ngọc Lan lại sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt.

Trên sàn nhà đồ đạc bị ném tứ tung, các mảnh vỡ từ bình hoa đồ gốm văng khắp nơi, ngay chân của Bạch Ngọc Lan cũng có một vài mảnh.

Có điều đây không phải là điều cô sững sờ, cảnh tượng này không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy.

Cái làm cô kinh ngạc chính là người đàn ông hai mắt đỏ hẳn thở phì phò ngồi trên xe lăn kia, anh thở đến nổi cả xe lăn cũng rung lên, trông có chút đáng sợ Bạch Ngọc Lan hốt hoảng chạy tới chỗ anh.

“Dương Tử Sâm? Anh làm sao vậy?”

Bạch Ngọc Lan quỳ gối trước xe lăn vỗ vỗ mặt anh, hy vọng anh có thể nghe thấy mình gọi.

“Đừng đụng vào tôi, cút, phụ nữ toàn là những kẻ giả dối, bẩn thỉu, cút, cút hết cho tôi”

Dương Tử Sâm đột nhiên trở nên kích động đẩy mạnh cô một cái làm Bạch Ngọc Lan té lăn xuống đất tay lại đụng phải một mảnh thủy tinh.Bạch Ngọc Lan có chút đau điếng nhìn tay mình đang chảy máu.

Cô mặc kệ để máu chảy nhìn người đàn ông trước mặt mình.

Trước mắt cô phải trấn an người đàn ông này đã, nhìn là biết anh đang bị cái gì đó kích động.

Cô dùng giọng nhỏ nhẹ nhất khuyên bảo anh: “Dương Tử Sâm, anh bình tĩnh trước được không, đừng xúc động như vậy, nghe tôi nói đã.”

“Tôi không nghe phụ nữ các người nói, cút đi”

Chẳng biết anh lấy quyển sách ở đâu lại tiện tay ném về phía cô, bây giờ chỉ nhìn thấy phụ nữ thôi là anh trở điên cuồng, phân hận, đừng người phụ nữ nào xuất hiện trước mặt anh.

Bạch Ngọc Lan thấy quyển sách bay tới cô cũng phản xạ nhanh nghiêng mình tránh né thế nhưng vẫn trúng vào bả vai.

Đây là quyển sách mấy trăm trang vừa nặng vừa dày trúng vào vai cô không thể nói không đau nhưng Bạch Ngọc Lan lại vẫn nhịn xuống, bị chảy máu cô còn nhịn được cái này có là gì.

Cô cảm thấy mình có nói cái gì người đàn ông này khẳng định sẽ không nghe, hành động thực tế là tốt nhất, cô dứt khoát đứng dậy đi tới không tiếng động ôm lấy Dương Tử Sâm khẽ vỗ vỗ vai anh.

“Được rồi, được rồi”

Đột nhiên bị người ôm lại còn là phụ nữ Dương Tử Sâm càng có xu hướng bùng phát ngọn lửa căm tức trong lòng, muốn đẩy người đang ôm mình ra nhưng lại nghe cô nói: “Dương Tử Sâm, nghe rõ nhé, bất kể người phụ nào cũng có thể giả dối với anh nhưng em sẽ không.

Em là vợ anh đấy, anh không nhớ sao, đã là vợ thì phải yêu thương chồng.

Làm sao em có thể gian dối đây, nếu một ngày anh phát hiện em lừa dối anh thì anh có thể bóp chết em bất cứ lúc nào, em sẽ không phản kháng, cho nên anh bình tĩnh nghe em nói được không?”

Bạch Ngọc Lan nói một hồi thấy người đàn ông này không có biểu hiện giãy giụa, cơ thể cũng thả lỏng ra một chút.

Cô nói tiếp: “Anh biết không, đừng nói anh ghét phụ nữ.

Em cũng rất ghét đàn ông.

Thế nhưng em vẫn ôm anh đây này, anh biết vì sao không bởi vì anh là chồng em”

Nghe đến đây con ngươi của Dương Tử Sâm có chút giãn ra, Bạch Ngọc Lan lại tiếp tục tâm tình: “Lúc nhỏ mẹ con em bị người cha giàu có, quyền thế bỏ rơi, rõ ràng ông ta uống say làm mẹ em có thai lại cho rằng mẹ em câu dẫn ông ta.

Vậy là mẹ em bị người nhà họ Bạch đuổi đi không thương tiếc, một mình khổ khổ cực cực nuôi nấng em.

Sau này lúc mẹ em bị bệnh cần tiền chữa trị em đã chạy đến tìm ông ta xin giúp đỡ.

Em cũng không phải xin tiền ông ta chỉ là mượn mà thôi nhưng ông ta lại không cho còn nhẫn tâm đá em ra khỏi cửa, từ đó em rất hận ông ta, hận những người đàn ông bạc tình bạc nghĩa, bản thân đã làm sai lại không chịu trách nhiệm.”