Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 73



Bạch Ngọc Lan nghe xong có chút đau lòng cho anh, người phụ nữ kia sao có thể vì anh tàn phế mà bỏ anh chứ, xem bộ dạng của anh dường như rất yêu cô ta mới trở nên ghét phụ nữ như vậy, người ta nói có yêu mới có hận mà, không hiểu sao biết anh từng yêu người khác một cách sâu đậm trong lòng cô có chút khó chịu, lại không biết khó chịu cái gì.

Lại nghe ông Dương nói: “Ngọc Lan, ta tin tưởng cháu có thể ở bên cạnh Tử Sâm không rời bỏ nó, không phải vì thỏa thuận ban đầu của ông cháu ta mà xuất phát từ trái tim cháu, Tử Sâm không thể chịu đả kích nữa, cháu hiểu không?”

“Cháu biết, ông yên tâm, cháu đối với anh ấy trước giờ luôn thật tâm.”

Cô cũng không phải nói vậy cho có lệ, thực sự những việc làm trước nay cô làm cho anh đều xuất phát từ chân tâm của cô.

“Được rồi, chỉ cần cháu thật lòng với Tử Sâm ông già ta cũng sẽ không tiếc gì với cháu”

Câu nói của ông Dương đầy ẩn ý.

Bạch Ngọc Lan hoàn toàn hiểu ý ông ấy, mặc dù cô đảm bảo nhưng ông còn chưa tin tưởng hoàn toàn nên mới hứa hẹn để cô an tâm hơn.

Cô cũng không nói gì nữa, cô cũng không buồn khi ông ấy chưa thực sự tin tưởng bởi vì cô biết để một người tin tưởng mình cần có thời gian, không thể qua lời nói mà khiến người khác tin tưởng được.

Ra khỏi phòng ông Dương cũng đã đến giờ ăn trưa, cô liền đi thẳng xuống nhà bếp, cô vừa xuống cầu thang thì một bóng dáng lại đi lên sân thượng.

“Phu nhân, nhị thiếu gia”

Nhìn người phụ nữ trung niên cùng người đàn ông trẻ tuổi đang uống rượu vang quản gia liền lễ phép chào hỏi.

“Ừm, tối qua thế nào?”

Bà Xuân chưa để quản gia mở miệng nói chuyện đã hỏi.

“Thưa phu nhân, mấy người hầu nói tối qua lúc đại thiếu phu nhân vào phòng đại thiếu gia một lần nữa nổi cơn thịnh nộ còn làm cô ta bị thương ở tay phải băng bó, người hầu vào dọn đẹp còn nói thấy sàn nhà còn vương vãi máu.”

“Đến nỗi đổ máu luôn sao, thật là kịch liệt mà”

Dương Tử Hiên lắc lắc ly rượu vang trong tay có chút thú vị nói.

“Hừ, con nhỏ đó sớm phải bị như vậy”

Bà Xuân hừ lạnh nói dường như còn chưa hài lòng lắm.

Dương Tử Hiên biết mẹ mình còn chưa thỏa mãn liên như có như không nói: “Trò hay còn nhiều mẹ cứ từ từ thưởng thức, trước sau gì cũng sẽ khiến mẹ hài lòng ”

Nghe vậy bà Xuân nhìn con trai, “Con còn kế hoạch gì sao?”

“Con muốn kết hôn cùng Cao Kỳ Anh.”

Dương Tử Hiên đột nhiên nói.

“Cái gì, Tử Hiên, con nói thật hay đùa vậy? Sao con lại muốn lấy người phụ nữ đã từng là người của Dương Tử Sâm, mẹ không đồng ý, có biết bao nhiêu phụ nữ quyền quý xứng với con hơn nó, nếu con muốn kết hôn mẹ sẽ tìm cho con người phù hợp, con nhỏ đó chỉ cần chơi qua đường là được rồi”

Bà Xuân phản đối vô cùng kịch liệt.

“Mẹ không cần phải như vậy, con lấy Cao Kỳ Anh cũng có mục đích của mình”

“Mục đích gì chứ?”

Lời con trai nói khiến bà Xuân có chút nghi hoặc, con trai bà vì mục đích gì lại muốn lấy con nhỏ Cao Kỳ Anh đó, nếu nó trước đó không phải là người của Dương Tử Sâm bà miễn cưỡng còn có thể chấp nhận, bà không muốn con trai mình sử dụng lại đồ của Dương Tử Sâm.

Dương Tử Hiên không trả lời mẹ mình ngay mà nhìn quản gia nói: “Ông xuống dưới trước đi”

“Cái đó, nhị thiếu gia, ông chủ có nói đầu giờ chiều muốn gặp cậu.”

Quản gia liếc nhìn Dương Tử Hiên một cái.

“Tôi biết rồi, ông đi trước đi”

Đợi quản gia xuống bà Xuân lại hỏi: “Tử Hiên, lão già đó muốn gặp con làm gì chứ?”

“Lát nữa gặp sẽ biết thôi”

Dương Tử Hiên nhàn nhạt nói lại uống một hớp rượu vang, trong đầu không khỏi suy nghĩ lý do ông ta gặp mình.

“Có khi nào là chuyện của công ty hay không?”

Bà Xuân thử đoán.

Dương Tử Hiên lại lắc đầu, “Không thể, chuyện của công ty con đã sắp xếp ông ta có biết cũng không nhanh như vậy.”

“Thôi, chuyện này nói sau, con còn chưa nói với mẹ vì sao lại muốn cưới Cao Kỳ Anh kia”