Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 171: Tại sao hồi hộp



Trong chốc lát, An Đào Đào giống như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ quay mòng mòng. Lục Sóc nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm,

dường như cũng biết cô đang nôn nóng vì điều gì, trong mắt hiện lên một tỉa vui sướng kỳ lạ, môi anh khẽ nhếch lên, nhưng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình tĩnh.

An Định Nhiên vẫn chờ câu trả lời của Lục Sóc, trong lòng vô cùng lo lắng.

Cô ta cắn môi, không khỏi bước lên một bước hỏi: "Lục Cửu Gia, em thực sự có một bí mật rất quan trọng muốn nói.

'Khi nhắc tới bí mật, cô ta hung hằng lườm An Đào Đào, trong mắt tràn ngập ác ý.

Trong lòng An Đào Đào giật mình, cô ta nhất định muốn nói gì đó, điều này thật ngu ngốc!

Cô đột nhiên đưa tay ôm chặt lấy khuỷu tay Lục Sóc, như thể đang muốn tuyên bố chủ quyền!

Lục Sóc rũ mắt xuống nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn mảnh khảnh mà hai mắt tối sầm lại, trong mắt trở nên vô cùng nóng bỏng, một lúc lâu sau anh mới hồi phục như bình thường.

An Đào Đào ôm càng chặt hơn, trong mắt có. chút để phòng như có như không. Cô ngẩng đầu lên cười địu đàng nói: "Cửu Gia, tiết văn hóa ở trường bọn tôi rất náo nhiệt, tôi dẫn anh đi xem các gian hàng nhé."

Chu Mễ và Kỷ Thần liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy đáng vẻ này của cô như đang tranh đấu với kẻ thứ ba vậy, vô cùng lợi hại.

Còn An Định Nhiên, thứ nhải nhép như cô ta thực sự cho rằng Lục Cửu Gia sẽ nói chuyện với mình sao?

Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn về phía An Định Nhiên càng thêm kì lạ và mất thiện cảm, trước mặt mọi người còn quyến rũ chồng người ta, học nhiều quá bị ấm đầu rồi.

An Định Nhiên tức muốn hộc máu, sắc mặt tái mét rất khó coi.

Cô ta định bước lên, lại bị Hoàng Sâm lạnh. lùng ngăn cản: "Bạn học này, xin tự trọng, chị dâu chúng tôi đang ở đây, cô muốn đâm đầu làm quái gì thế?"

''Tôi muốn nói một câu với Cửu Gia, liên quan đến tương lai của chúng tôi!" An Định Nhiên không biết xấu hổ nói, dường như đã bất chấp tất cả.

"Bạn học này, có phải cô bị ma nhập rồi không? Có cần tôi đưa cô đến bệnh viện không?" Hoàng Sâm cười nói, sau đó lại bổ sung thêm: "Đi khám bác sĩ tâm lý."

Lục Sóc không thèm liếc nhìn An Định Nhiên, kéo An Đào Đào xoay người rời đi, cũng có ý giao người cho Hoàng Sâm giải quyết.

Thấy người sắp chạy mất, nét mặt An Định Nhiên thay đổi, lập tức muốn theo đuổi.

Cơ hội như vậy không nhiều, cô ta phải nói chuyện rõ ràng với Lục Sóc.

Cô ta vừa định đi theo lại bị Lục Sóc cản đường.

An Định Nhiên không kiểm được tức giận, cất giọng lạnh nhạt: "Anh làm vậy là có ý gì? Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với Cửu Gia các anh, tránh đường một chút được không?"

Một người giúp việc nho nhỏ cũng dám cản đường cô ta, chờ cô ta bước vào nhà họ Lục sẽ đuổi tên này ra ngoài, xem anh ta còn đám phách lối không.

Hoàng Sâm nhìn cô ta chằm chằm, ngoài cười trong không cười nói: "Bạn học, tôi thấy chắc cô bị ma nhập hoặc tâm lý có vấn để, tôi nên dẫn cô đi khám bác sĩ tâm lý."

Nói dứt lời, anh ta đưa tay định kéo An Định Nhiên ra ngoài.

An Định Nhiên trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn Hoàng Sâm: "Tôi không bị ma nhập, cũng không có vấn đề về tâm lý. Tôi sẽ không theo anh đi gặp bác sĩ tâm lý, tôi chỉ muốn đi tìm Cửu Gia."

Nói xong, cô ta vùng vảy muốn thoát khỏi sự kiểm chế của Hoàng Sâm, nhưng sức lực anh ta quá mạnh, cô ta hoàn toàn không thoát được.

"Cô thực sự có vấn để tâm lý, đi, chúng ta đi khám bác sĩ tâm lý." Hoàng Sâm kéo như kéo chó, lôi cô ta ra ngoài.

An Định Nhiên bị dọa đến hét to lên: "Á, tôi không di, tôi không có bệnh, cứu mạng..."

Các sinh viên đều đứng ở bên cạnh xem trò vui, không ai định ra tay cứu An Định Nhiên. Cô ta tự tìm đường chết, đám có ý đồ với Lục Cửu Gia, phỏng chừng là bị ma nhập.

Một bên khác, An Đào Đào đã bị Lục Sóc dẫn đến một quán cà phê yên tĩnh.

Cô và Lục Sóc ngồi đối diện nhau, hoàn toàn không biết An Định Nhiên đã xảy ra chuyện gì, nhưng cho dù biết, cô cũng chỉ vỗ tay khen hay.

An Đào Đào khuấy cà phê trước mặt, hương thơm cà phê ngào ngạt xộc vào mũi: "Cửu Gia, cà phê trong quán này thơm quá, anh có muốn uống thử không?"

Lục Sóc nhìn cô thật sâu: "Tại sao ban nãy lại căng thẳng?"

An Đào Đào khẽ dừng một chút, ngẩng đầu lên, giả vờ không hiểu gì nhìn Lục Sóc: "Cửu Gia, căng thẳng gì

Lục Sóc vẫn nhìn cô, trong mắt phản chiếu hình bóng của cô, như có thể nhìn thấu tâm sự: "Vì sao em lại căng thẳng khi ở trước mặt người phụ nữ đó?"

Lời nói rất rõ ràng, khiến An Đào Đào muốn nói dối cũng không được.

Cô cắn môi, đảo mắt, đường như muốn tìm lý do giải thích, một lát sau mới nói: "Có căng thẳng gì đâu, tôi cảm thấy cô ta quá ngông cuồng, hơn nữa đám quyến rũ Cửu Gia ở trước mặt tôi, lúc đó tôi còn muốn đánh cô ta nữa, đúng là không phải thứ tốt lành gì."

Lục Sóc chăm chú nhìn cô, đường như muốn tìm ra tỉa đối trá trên mặt cô: "Thật sao?"

An Đào Đào gật đầu liên tục, bày tỏ quyết tâm: "Dĩ nhiên là thật, chúng ta đã đăng ký kết hôn, cô ta muốn nói chuyện riêng với anh ngay trước mặt tôi chính là muốn làm kẻ thứ ba, tôi phải lo lắng chứ."

Lục Sóc đến gần cô, híp mắt hỏi: "Lo lắng gì?"

An Đào Đào đảo mắt, nhưng vẫn nói những lời dễ nghe: "Cửu Gia, anh biết rõ còn hỏi, chúng ta đã đăng ký kết hôn, anh là của tôi, sao tôi có thể để người ta quyến rũ anh đi mất chứ?"

Nghe cô nói xong, ánh mắt Lục Sóc hơi lay động, đầu ngón tay cũng hơi khép lại, nhưng ánh mắt càng lúc càng thâm thúy tựa như một đầm lầy không rõ cảm xúc.

An Đào Đào mím môi, trong lòng không biết làm thế nào, cũng không biết hôm nay có gạt được không.

Một lúc lâu sau, Lục Sóc mới lên tiếng: "Nhớ kỹ lời hôm nay em nói."

'"Hả?" An Đào Đào chớp mắt, mặc dù không. hiểu gì nhưng cô vẫn nhanh chóng gật đầu: "Nhớ, nhớ mà Cửu Gia, anh uống cà phê đi, nguội sẽ uống không ngon đâu."

Lục Sóc rũ mắt xuống, nếu như là người quen thì có thể nhận ra bây giờ tâm trạng của anh rất tốt.

An Đào Đào lén nhìn anh, phát hiện anh không còn hứng thú với chuyện kia nữa thì bèn thở phào nhẹ nhõm.

Ra khỏi quán cà phê, An Đào Đào bị thu hút bởi các quầy hàng trong lễ hội văn hóa, vừa rồi cô bận lo quầy hàng của mình, hoàn toàn không có nhìn kỹ.

Bây giờ nhìn thấy rất nhiều quầy hàng bên đường, cô xoa tay, háo hức muốn thử.

Cô rất muốn chạy đến mua, mua, mua, nhưng có Lục Sóc bên cạnh, cô phải cẩn thận một chút mới được.

"Cửu Gia, cái đó..." An Đào Đào nhìn đủ loại đồ ăn vặt, lại nhìn Lục Sóc bên cạnh, có vẻ muốn hỏi lại thôi.

Lục Sóc nhíu mày: "Em muốn nói

An Đào Đào suy nghĩ một lát rồi nói ra ý nghĩ trong lòng: "Cửu Gia, hiếm khi anh đến lễ hội văn hóa một lần, có thể hạ thấp tiêu chuẩn một chút để tôi dẫn anh đi ăn các loại đồ ăn ngon không?"

Lục Sóc bình tĩnh nhìn cô, ngay khi An Đào Đào cho rằng anh không đồng ý thì thấy anh gật đầu, đồng thời còn lên tiếng: