Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 192: Có thể chữa khỏi không



Hôm nay tan học khá sớm, đi một chút chắc không vấn đề gì.

An Đào Đào đồng ý: “Được ạ, sau khi tan học xong thì chúng ta đi nhé?”

Tạ Như nghe xong, lập tức vui vẻ bật cười:" Đàn em Đào Đào siêu như vậy, chắc chắn có thể chữa khỏi cho khuôn mặt chị họ chị."

An Đào Đào cười cười, vẫn bình tĩnh nói: “Để em khám cho chị ấy đã rồi mới nói tiếp được.”

Tạ Như vẫn cười, cô giỏi như vậy chắc chắn có thể chữa khỏi mụn cho chị gái.

Gần đến giờ tan học, An Đào Đào gửi tin nhắn cho Lục Sóc, nói mình phải đi chữa mụn cho chị họ Tạ Như, nên sẽ về muộn một chút.

Mãi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Lục Sóc vẫn chưa trả lời tin nhắn, tin nhắn đó như hòn đá chìm vào trong biển vậy.

Nhưng An Đào Đào cũng không quá quan tâm, có thể là Lục Sóc đã đọc được, nhưng không muốn trả lời.

An Đào Đào nhét điện thoại vào trong túi, yên tâm đi cùng Tạ Như đến nhà của chị họ cô ấy, Chu Mễ cũng tò mò với chuyện này nên cũng đi cùng, hi vọng có thể tiếp thu được kiến thức mới.

Gia đình chị họ Tạ Như cũng không phải chủ công ty lớn gì, mà chỉ là người làm công ăn lương, bình thường, gia đình thuộc tầm trung, ở trong. một khu chung cư khá ổn.

Giờ này, bố mẹ chị họ Tạ Như vẫn chưa đi làm về, trong nhà cũng chỉ có một mình cô ấy.

Khi chuông cửa vang lên, đã thấy chị họ Tạ Như ra mở cửa, cô ấy mặc một bộ quần áo ở nhà, đầu quấn một cái khăn, cả khuôn mặt đều bị che kín, chỉ để lộ đôi mắt.

Mà đôi mắt đó chứa đầy nỗi phiền muộn và tự tí, giống hệt ban đầu cô nhìn thấy Tạ Như, hình ảnh hai người chồng lên nhau, thật là tràng khép.

Chị họ Tạ Như tên là Tạ San, năm nay hai mươi lăm tuổi, là độ tuổi đã có thể kết hôn, nhưng vì khuôn mặt đầy mụn mà vẫn chưa có lần nào coi mắt thành công, cả khi làm việc cũng bị người ta chê bai.

Ban đầu Tạ San làm việc như cá gặp nước ở công ty, là một người phụ nữ mạnh mẽ, bây giờ bởi vì khuôn mặt xấu xí mà trở nên tự tỉ, người phụ nữ mạnh mẽ ngày nào đã hoàn toàn biến mất.

“Chị họ, đây là bác sĩ An, em ấy đã chữa khỏi mụn trên mặt cho em đấy ạ.” Tạ Như chỉ An Đào. Đào, lại chỉ về phía Chu Mễ đang đứng bên cạnh: “ Đây là Chu Mễ, là bạn thân của em.”

“Chào các em, nhanh vào đi. Tạ San rũ mắt khẽ nói, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Cô ấy quấn chặt khăn trên mặt, đi đường thì cúi người, không hề có chút tự tin nào, nhìn có chút thảm hại mà nhếch nhác.

“Trong nhà có nước hoa quả, còn có nước ấm, các em muốn uống gì?” Tạ San nhỏ giọng hỏi.

An Đào Đào dịu đàng ngọt ngào nói: “Chị cho. em một cốc nước lọc nhé, em cảm ơn.”

'Tạ Như và Chu Mễ nhìn nhau, lần lượt nói:" Chúng em cũng uống nước lọc.”

Khi Tạ San đi rót nước, An Đào Đào cẩn thận quan sát căn nhà một lượt, hơn một trắm mét vuông cũng chưa to bằng phòng khách nhà Lục Sóc, nhưng đối với người bình thường mà nói thế này đã đủ rồi.

'Hơn nữa nhà ở thành phố A cũng rất đắt đỏ, nhiều người làm việc cả đời cũng chỉ có thể đi thuê phòng ở.

Căn nhà ấm áp sạch sẽ, khiến người ta thoải mái vô cùng.

An Đào Đào rũ mắt, nhìn thấy một khung ảnh đặt úp trên bàn trà nhỏ, cô tò mò không nhịn được mà cẩm lên xem thì nhìn thấy một bức hình trên khung ảnh, trên đó là hai cô gái vô cùng xinh đẹp.

Mỗi người mỗi vẻ, nhưng cô gái mặc váy màu. hồng nhìn lại càng hơn người, hơn nữa đôi mắt và từng đường nét trên khuôn mặt khá quen thuộc.

“Đây chính là chị họ của chị.” Tạ Như chỉ vào cô gái mặc váy hồng trên tấm hình, vui vẻ nói: * 'Trước đây chị họ chị xinh đẹp vậy đó.”

An Đào Đào bừng tỉnh, thì ra đây chính là Tạ San, chẳng trách lại thấy quen như vậy.

Cô gật đầu, thành thật nói: “Vâng, đẹp thật đó, cô gái bên cạnh chị họ chị là ai vậy?”

'Tạ Như nhìn qua, nhưng cũng không nhớ rõ: “Chắc là bạn thân của chị họ chị, hình như trước đây chị đã từng gặp một lần nhưng không nhớ rõ lắm."

“Thì ra là vậy.” An Đào Đào vô thức gật đầu.

'Tạ Như nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”

An Đào Đào mỉm cười lắc “Không có gì, chỉ thấy đây cũng là một cô gái rất xinh đẹp, Chu Mễ, cậu thấy vậy không?”

Chu Mễ cũng nhìn tấm hình, nghe cô hỏi xong thì cô ấy gật đầu nói: “Đẹp, nhưng mà không. đẹp bằng Đào Đào nhà chúng ta.”

Khi bọn họ đang nói chuyện, Tạ San đã bê ba cốc nước ấm đi tới.

Cô ấy để nước xuống xong thì vẫn luôn thận trọng ngồi ở đó.

Đến khi khung ảnh trên bàn trà bị người ta đụng vào, Tạ San mới căng thẳng, cô ấy lập tức lấy lại khung hình để úp xuống, không muốn để ai nhìn thấy.

Nhìn hành động của cô ấy, An Đào Đào có hơi xấu hổ: “Chị ơi, em không cố ý xem đâu, chỉ là có hơi tò mò nên không nhịn được.”

'Tạ San lắc đầu nguầy nguậy: “Không sao, do chị để bức ảnh trên bàn trà mà, hơn nữa chị của bây giờ khác hoàn toàn với trong ảnh, chị không dám cho người khác nhìn thấy vì cảm thấy thật mỉa mai.”

An Đào Đào hiểu được cảm giác của cô ấy.

Có thể hiểu cảm xúc của cô ấy còn có Tạ Như: “Em hiểu cảm giác của chị, lúc em mọc mụn còn không dám nhìn vào gương, cũng không dám xem ảnh, sợ sau này mình sẽ luôn thế này, thật mỉa mai cũng rất đau lòng.”

“Tạ San cúi đầu, cảm thấy rất khó chịu, khuôn mặt cô ấy xấu như vậy, mấy ngày hôm nay cô ấy còn không dám đi làm.

Cho dù đi cũng bị người ta khinh thường, khiến cô ấy cảm thấy rất áp lực, cũng rất uất ức.

“Chị Tạ San, nếu chị không ngại thì có thể cởi khăn ra cho em xem mặt chị một chút, được không?” An Đào Đào cố gắng nói với cô ấy bằng, giọng nói dịu dàng, không chứa ác ý.

'Vẻ ngoài An Đào Đào vốn xinh xắn tốt bụng, khi cất giọng dịu đàng càng khiến người ta khó mà từ chối.

'Tạ San đưa tay lên tháo khăn trên mặt xuống.

Khi cô ấy tháo xuống mọi người đều hít vào một hơi.

'Trên mặt Tạ San mọc đầy mụn nước to đùng, sưng đỏ, phủ kín khắp gương mặt, có những nốt mụn còn trầy da chảy mủ, máu mà mủ xen lẫn vào nhau, vì đã để một khoảng thời gian dài, nên còn có mùi hôi tanh.

'Vô cùng đáng sợ...

“Trước đây Tạ Như mọc mụn đầy mặt thấy mà cũng giật mình, sao cô ấy cảm thấy mụn của chị họ không giống mình, hình như còn nghiêm trọng hơn, thật kì lạ.

An Đào Đào nhìn khuôn mặt của Tạ San, hiếm khi mới thấy cô trở nên nghiêm túc.

Dường như không giống triệu chứng mọc mụn bình thường mà giống như là...

'Thấy vẻ mặt kỳ dị của mọi người, Tạ San vội vàng che mặt mình lại, lại trở về đáng vẻ u uất tự tỉ: “Mặt của chị đáng sợ lắm đúng không?”

Nói xong thì cúi đầu, tự tỉ đến sắp khóc.

“Không đáng sợ ạ.” Đôi mắt An Đào Đào trong. veo, chứa đựng sự nghiêm túc, không hề ghét bỏ: “Chỉ cẩn chữa khỏi, chị sẽ là một cô gái xinh đẹp như tiên luôn.”

Nghe cô nói vậy, Tạ San lập tức ngẩng đầu, không thể tin nổi nói: “Chữa khỏi, có thể chữa. khỏi mụn trên mặt chị sao?”

An Đào Đào kín đáo nói: “Trước tiên em phải bắt mạch đã.”

Tạ Như ở bên cạnh nói theo: “Chắc chắn có thể mà chị, chị họ chị nhìn mặt em này.”