Cô Vợ Gả Thay Được Tổng Tài Cưng Chiều Hết Mực

Chương 47: Đút rượu cho anh uống



Hứa Tuệ Tuệ còn chưa động, Lục Thần Vũ đã ném toàn bộ lá bài trong tay lên bàn.

Động tác của anh làm hững hờ, nhưng khi lá bài vừa ném lên bàn phát ra tiếng động, tên giám đốc béo kia lập tức bị dọa một cái, bàn tay heo cũng phải ngừng lại.

Mặc dù toàn bộ quá trình Lục Thần Vũ lạnh lùng không nói lời nào, nhưng tất cả mọi người đều thận trọng quan sát nét mặt anh mà cung phụng.

Hiện tại anh quẳng bài ra như vậy, sương phong xa hoa vốn đang náo nhiệt nháy mắt yên tĩnh trở lại.

Tên giám đốc béo kia nịnh nhọt nhìn Lục Thần Vũ: “Lục tổng…”

Lục Thần Vũ bóp tắt mẫu thuốc sau đó dúi vào gạt tàn, nhàn nhạt nhìn mỹ nữ bên cạnh: “Đi chơi đi.”

Hai mỹ nữ kia dù không tình nguyện rời đi, nhưng các cô cũng không dám đắc tội Lục Thần Vũ, vội vàng đứng dậy.

Lúc này Lục Thần Vũ mới nhẹ nhàng liếc sang tên giám đốc béo, anh không nói chuyện, nhưng đáy mắt một mảnh rét lạnh, xuyên thấu xương.

Mồ hôi trên mặt tên giám đốc kia chảy ròng ròng, có điều là kẻ ăn chơi điêu luyện, ông ta liền nhìn ngay ra được Lục Thần Vũ có hứng thú đối với cô gái này, cho nên tên giám đốc béo vội mở miệng: “Tiểu mỹ nhan, vừa rồi cô chơi thua rồi thì nên mời rượu đi, mà cô còn thiếu ba nghìn vạn, không trả được thì đừng nghĩ tới việc bước ra khỏi cửa, ở nơi này người đàn ông có nhiều tiền nhất chính là Lục tổng, trước tiên cô mau kính anh ấy một chén rượu, xem xem Lục tổng có đồng ý trả cho cô món nợ ba nghìn vạn này không.”

Hứa Tuệ Tuệ khẽ siết chặt tay, sau đó đứng dậy, cầm một chén rượu đi tới gần Lục Thần Vũ: “Lục tổng, tôi mời anh một chén.”

Lục Thần Vũ nhìn cô: “Cô mời thì tôi sẽ uống hay sao?”

Anh không uống.Muốn gây khó dễ cho cô.

Tay cầm chén rượu của Hứa Tuệ Tuệ cứng đờ giữa không trung.

“Tiểu mỹ nhân, có bao nhiêu phụ nữ muốn mời rượu Lục tổng còn không có cơ hội đâu, cô cũng phải thể hiện thêm thành ý chứ.”

“Đúng thế tiểu mỹ nhân, cô không có thành ý, đương nhiên Lục tổng sẽ không uống rồi.”

Không riêng gì tên giám đốc béo, tất cả mọi người đều nhìn ra được ý của Lục Thần Vũ, vừa rồi mặc dù bên cạnh có mỹ nữ ngồi cạnh, nhưng anh chỉ hút thuốc đánh bài, tâm trạng u ám không ai dám chọc, không ai dám cùng anh nói chuyện.

Bây giờ Hứa Tuệ Tuệ vừa tới, rõ ràng Lục Thần Vũ liền cảm thấy hứng thú với cô.

Người phụ nữ mà Lục Thần Vũ coi trọng, kẻ nào dám đoạt.

Hứa Tuệ Tuệ nhíu mày, dứt khoát ngả bài: “Lục tổng, anh muốn thế nào? Nói ra yêu cầu của anh đi, nếu như có thể, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn.

Lục Thần Vũ đưa tay nắm lấy cổ tay tinh tế của cô, kéo nhẹ về phía mình.

Hứa Tuệ Tuệ lập tức bị kéo ngồi xuống đùi anh, cũng may ly rượu vang trong tay không nhiều lắm, nếu không sẽ đổ hết ra ngoài.

Cách lớp vải mỏng, Hứa Tuệ Tuệ cảm nhận được rõ cơ đùi rắn chắc hữu lực của người đàn ông bên dưới, cùng với thân thể mềm mại không xương của cô hoàn toàn khác biệt.

Vành tai của Hứa Tuệ Tuệ khẽ đỏ lên, muốn đứng dậy: “Lục tổng…”

“Đút cho tôi.”

Đột nhiên anh cắt lời cô. Đút rượu cho anh.

Con ngươi Hứa Tuệ Tuệ khẽ co lại, kinh ngạc nhìn anh, sao anh lại đưa ra yêu cầu… mập mờ như thế? Lục Thần Vũ nhìn đôi mắt trong suốt của cô, lúc này có chút ngốc ngốc, không còn là bộ dáng quật cường không chịu thua ban nãy, chọc cho anh tức giận, bây giờ có chút ngu ngơ đáng yêu.

“Làm sao, nghe không hiểu lời của tôi hay là không muốn? Không muốn thì lăn xuống đi?”

Mỗi lần kéo cô ngồi lên đùi cũng là anh, mà không khách khí đuổi cô đi cũng là anh.

Hứa Tuệ Tuệ trầm mặc mấy giây: “Tôi không xuống, tôi sẽ đút cho anh.”