Cô Vợ Hoàn Hảo

Chương 106: Cay đắng



Nhật Dương lao ra màn đêm như kẻ mất hồn.

Hai bàn tay vẫn cuộn tròn thành nắm đấm thể hiện sự phẫn nộ của anh.

Anh đã từng nghĩ rằng khi Hoàng Ly trở lại, Đình Phong sẽ nhanh chóng buông tha cho Khả Hân.

Không ngờ kết cục lại là như thế này.

Nhớ đến những lời nói của Đình Phong, trong lòng Nhật Dương dâng lên một cỗ chua xót Anh ta muốn công bố thân phận của Khả Hân và tổ chức hôn lễ chính thức với cô.

Đây là điều anh không lường trước được.

Nếu thực sự như thế, coi như kiếp này anh và Khả Hân hoàn toàn vô duyên.

Nhật Dương chìm trong những cảm xúc tiêu cực nên không để đến tiếng gọi đằng sau, chỉ đến khi có một bàn tay mềm mại túm lấy cánh tay thì anh mới giật mình quay đầu lại.

“Dương, dừng lại đi.”

Tường Vy nhìn Nhật Dương bằng đôi mắt đẫm lệ.

Những ngón tay run rẩy của cô níu lấy anh.

Cô không cho phép anh vì một người con gái khác mà tự làm tổn thương mình.

Vẻ đau đớn trong ánh mắt của Nhật Dương giống như lưỡi dao khoét vào trái tim cô.

Tại sao.

anh lại có thể tàn nhẫn với cô như vậy? Nhật Dương nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang túm.

chặt của Tường Vy, anh chỉ nói vài chữ đơn giản.

“Em về nhà đi.

Mặc kệ tôi.”

“Không.”

Tường Vy chạy tới phía trước để ngăn cản Nhật Dương.

Cô lắc đầu liên tục, vẻ mặt cứng rắn: “Nếu anh không chịu dừng lại nói chuyện, em lập tức đâm đầu chết cho anh xem.”

Biểu quyết tuyệt của Tường Vy làm Nhật Dương hết sức mệt mỏi.

Hiện tại anh chỉ muốn ở một mình.

Nhưng nếu cô đã nói thế thì anh đành phải nghe theo.

“Có chuyện gì em nói đi.”

“Anh đã nhìn thấy rồi đấy, Khả Hân và Đình Phong là vợ chồng.

Họ yêu nhau.

Không có chỗ cho người khác xen vào.

Anh hãy thu hồi thứ tình cảm đơn phương này lại đi.”

Tường Vy nuốt nước mắt khuyên nhủ Nhật Dương.

Yêu mà không chiếm được là nỗi đau đớn khôn cùng.

Anh và cô đều đã trải qua một lần, vì sao anh lại tiếp tục mắc sai lầm như thế chứ? “Không phải, Đình Phong chỉ xem Khả Hân là đồ chơi.

Suốt mấy năm qua cô ấy đã phải chịu quá nhiều tổn thương rồi.

Ai biết được lần này là thật hay giả.”

Nhật Dương cắn răng nói, ánh mắt anh đỏ ngầu.

Vẻ nho nhã dịu dàng biến mất và thay vào đó là bộ dạng cố chấp điên cuồng.

Tường Vy chưa bao giờ nhìn thấy một Nhật Dương như thế.

Cô sửng sốt đến quên cả khóc.

Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Tường Vy phản bác lại lời Nhật Dương.

“Anh nhầm rồi, Đình Phong thực sự yêu thương Khả Hân, điều đó không phải bàn cãi nữa.”

Cô là bác sĩ tâm lý, chỉ cần quan sát một chút là có thể đoán được suy nghĩ của ai đó.

Mỗi một ánh mắt hay cử chỉ của Đình Phong đều chứng minh một điều, Khả Hân là người con gái mà anh ta yêu.

Mặc dù tình yêu ấy bao hàm cả sự chiếm hữu rất mạnh.

Nhật Dương trầm mặc, im lặng không nói gì.

Lý trí mách bảo anh rằng những lời Tường Vy nói là đúng.

Nhưng trái tim anh lại âm thầm phủ nhận diều này, Tường Vy không bỏ cuộc mà tiếp tục khuyên bảo: “Dương, quên cô ấy đi.

Anh có biết bây giờ anh đã biến thành người như thế nào không? Là một kẻ muốn chen chân vào phá hoại hạnh phúc gia đình người khác đấy.”

“Khả Hân cũng không phải người đứng đắn rõ ràng đã có gia đình mà vẫn đi quyến rũ gì, người đàn ông khác.”

Cô đặc biệt nhấn mạnh vào mấy chữ sau cùng với mong muốn anh có thể tỉnh ngộ.

Nói thật, cô cảm thấy vô cùng ghen ghét Khả Hân khi đồng thời được hai người đàn ông xuất sắc yêu.

Cùng là những người phụ nữ đã kết hôn, nhưng Khả Hân lại chiếm được những thứ mà cả đời này cô ao ước.

Lòng đố ky của phụ nữ đôi khi rất đáng sợ.

Khi đã nhen nhóm lên thì đến một lúc nào đó sẽ tạo thành hậu quả không ai lường trước được.

Điều này chẳng mấy chốc thành hiện thực đối với Tường Vy và Khả Hân.

Nhưng đó là chuyện tương lai, còn lúc này, tất cả những suy.

nghĩ của Tường Vy chỉ xoay quanh việc khuyên nhủ người đàn ông trước mặt mình.

“Đừng dạy tôi phải làm gì”

Nhật Dương gạt phắt đi lời buộc tội của Tường Vy.

Anh đang mất dần sự kiên nhẫn dối với cô, nhất là sau khi đã phát hiện ra một bí mật không tưởng tượng nổi.

Nghĩ đến điều đó, ánh mắt Nhật Dương phút chốc biển đổi.

Tường Vy cũng nhanh chóng nhận ra sự chuyển biến này của anh.

Cô sợ hãi lắp ắp: “Tại sao… tại sao anh lại nhìn em như vậy? Những lời em nói tuy hơi nặng nhưng cũng chỉ vì muốn tốt cho anh Khả Hân.

“Bớt lôi Khả Hân vào chuyện này, cô ấy là người lương thiện, không giỏi dùng thủ đoạn như: ai kia.“ Nhật Dương cười khẩy, lời nói đầy ẩn ý khiến Tường Vy sửng sốt.

“Anh nói thế là có ý gì?”

Cô nuốt nước miếng một cách khó nhọc, hoang mang truy hỏi.

Vài phút trôi qua trong im lặng, lúc Tường Vy cứ ngỡ Nhật Dương sẽ không trả lời mình thì anh.

đột nhiên lên tiếng: “Chuyện xảy ra trong đêm ở hang động ngày đó, thực sự chỉ là tình cờ sao?”

E Gương mặt Tường Vy lập tức thay đổi.

Trong.

lòng dâng lên một trận hoảng loạn.

Không, Nhật Dương tuyệt đối không thể phát hiện ra chuyện năm ấy.

Kẻ đó đã thề với cô sống để bụng, chết mang theo bí mật này.

“Dương, sao tự nhiên anh lại nhắc đến chuyện quá khứ đó.”

Tường Vy căng thằng đến nỗi không dám nhìn trực diện vào Nhật Dương.

Vốn dĩ còn ôm chút hi vọng nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của cô, Nhật Dương chỉ cảm thấy trong lòng đắng ngắt..

Anh nhắm mắt lại, quay đầu bước đi giống như không muốn tiếp tục tranh cãi với Tường Vy nữa.

“Dương, nghe em giải thích…”

Đến lúc này Tường Vy chẳng thể suy nghĩ được thêm điều gì.

Cô vội vã chạy theo, dùng hai tay bám chặt lấy Nhật Dương không để cho anh đi.

Đúng lúc ấy, một giọng nói giận dữ vang lên: “Hai người đang làm cái gì vậy?”

Âm thanh quen thuộc khiến thân hình Nhật Dương và Tường Vy cứng đờ.

Cả hai đồng thời quay đầu lại và nhìn thấy một người đàn ông đang chạy như bay tới đây.

Nhật Thông kéo thốc Tường Vy sang bên cạnh rồi sau đó tung một quả đấm vào mặt Nhật Dương.

“Bổp.”

“Nhật Thông, dừng lại, không được đánh Dương.”

Tường Vy khóc nức nở giữ cánh tay vẫn đang vung lên của chồng.

Cô thật không ngờ rằng anh lại tới đón cô vào giờ này và bắt gặp cảnh tượng vừa rồi.

“Tao đã cảnh cáo mày nhiều lần, đừng bao.

giờ xuất hiện trước mặt Tường Vy.

Mày chỉ coi đó là lời nói gió bay thôi hả?“ Ánh mắt Nhật Thông bao hàm rất nhiều cảm.

xúc.

Có phẫn nộ, cay đắng và cả đau xót.

Đây là em trai ruột của anh, phải ra tay với cậu chẳng E khác gì anh tự dùng dao đâm vào lòng mình.

Nhật Dương lồm cồm bò dậy, lau vết máu ở khóe môi.

Biểu hiện của anh rất bình thản, không có chút gì gọi là muốn phản kháng.

“Có thể anh không tin, nhưng chuyện gặp chị dâu ở đây chỉ là tình cờ.

Em không có gì để giải thích, tạm biệt.“ Nói xong, Nhật Dương quay đầu bước đi.

Bóng lưng thằng tắp nhưng cô độc của anh khiến trái tìm Tường Vy như vỡ vụn.

“Em còn muốn đuổi theo nó ư?”

Nhật Thông phát hiện hành động của vợ mình, giọng nói chất chứa niểm đau đớn khôn cùng.

Lúc này Tường Vy mới quay sang nhìn chồng, cô cắn môi oán hận: “Ai cho phép anh đánh Dương? Chính anh là người đã ngăn cản không cho anh ấy gặp em sao?”

Giọng nói trách cứ của Tường Vy làm Nhật Thông đau lòng như giảo.

Anh trả lời cô một cách hết sức nặng nề.

“Em vẫn thế, lúc nào cũng chỉ nghĩ cách bảo.

vệ Nhật Dương.

Cho dù nó gây ra bao nhiêu lỗi lầm em đều có thể tha thứ hết đúng không?”

“Hừ, nếu anh đã biết thì còn hỏi làm gì-“ Tường Vy không thèm để ý đến chồng mình mà dáo dác nhìn theo hướng Nhật Dương biến mất với vẻ nồng đậm lo lắng.

Thái độ của cô ngay tức khắc chọc giận Nhật Thông.

Anh túm lấy hai vai cô, buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình.

“Tường Vy, rốt cuộc em có trái tìm hay không? Sau tất cả những điều anh đã làm, em không thể mở lòng mình ra hả? Tại sao em nhẫn tâm đến thế?”

Vì cô, anh không ngại từ bỏ mọi thứ, kể cả đứa em trai cũng như sinh mệnh mình.

Anh những tưởng sau từng ấy năm làm vợ chồng, trong lòng cô đã có một chỗ dành cho anh.

Đáng tiếc, thì ra tất cả chỉ là anh mơ mộng hão huyền.

Tình yêu của cô giống như hoa trong.

gương, trăng trên mặt nước.

Dù nhìn thấy nhưng Vĩnh viễn cũng không bao giờ có thể chạm vào.

“Thông, thật xin lỗi.“ Tường Vy cũng nhận ra mình quá nặng lời.

€ô nhẹ nhàng gạt hai tay của anh xuống, chậm rãi quay người bước đi.

Cô biết mình làm Nhật Thông tổn thương, nhưng cô không có cách nào kiểm chế tình cảm của mình với Nhật Dương.

Có lẽ chuyện kết hôn này là một sai lầm ngay từ lúc ban đầu.

Chẳng qua, cô không đủ sức để kết thúc nó mà thôi.