Cô Vợ Hoàn Hảo

Chương 193: Thật thật giả giả



Không gian đột nhiên lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đồng loạt hướng mắt về phía Hương Linh, trong đầu có cùng một suy nghĩ: Cô gái này bị điên rồi Tuy nhiên, Hương Linh bất chấp tất cả, đứng Cách Vài mét đối diện với Khả Hân, trừng mắt nhìn cô từ đầu tới chân.

Không sai, ngoại trừ việc trên đuôi mắt xuất hiện một nốt ruồi nhỏ thì quả thực đây chính là Khả Hân bằng xương bằng thịt, dù đã bốn năm trôi qua nhưng cô vẫn nhớ y nguyên khuôn mặt của người này.

Vì quá bất ngờ về chuyện Khả Hân chưa chết nên Hương Linh quên mất tình cảnh của mình.

Cô nhếch môi cười lạnh, âm điệu chua ngoa khiển mọi người phải lắc đầu ngán ngẩm: “Tôi không ngờ chị còn mặt mũi mà có mặt ở đây đó. Nói đi, bốn năm qua chị chui rúc nơi nào mà khiến mọi người đều nghĩ chị đã chết vậy?” Toàn bộ không gian ở sảnh chính với gần một trăm con người vẫn lâm vào trạng thái yên lặng. Bỗng nhiên, một tiếng cười khẽ vang lên.

Tiếng cười tuy nhỏ nhưng trong hoàn cảnh này lại nổi bật đến kỳ lạ. Mọi người chợt nhận ra nóxuất phát từ phía Khả Hân.

Gương mặt cô lúc này không còn vẻ uy nghiêm mà thay vào đó là sự hài hước. Hai lúm đồng tiền đẹp như hoa ẩn hiện bên má khiến nhiều anh chàng ngây người ra nhìn.

Khả Hân dường như không phát hiện ra nụ cười của cô vô tình gây sát thương hàng loạt, chỉ chăm chú nhìn Hương Linh và cất giọng nói: “Cô có quen biết với Đặng Khả Hân?“ Vừa nghe thấy âm thanh du dương này, Hương Linh lại tròn mắt ngạc nhiên. Trong ký ức của cô, Khả Hân là người câm, tuyệt đối không thể có giọng nói tuyệt diệu như thế được.

Bỗng, trong lòng Hương Linh dâng lên cảm giác bất an. Tuy nhiên, cô vẫn tin vào ánh mắt của mình nên gân cổ nói: “Chị vẫn còn giả vờ giả vịt cơ đấy? Ngày đó bị tôi đánh cho một trận vì tội mưu sát chị Hoàng Ly mà không nhớ à?” “Cô có chắc mình nhận đúng người không?” Khả Hân nhẹ nhàng hỏi, không có vẻ gì là ffÊ iận với những câu nói hỗn hào của Hương Linh.

“Tất nhiên, dù chị có hóa thành tro tôi cũng….4…á…buông ra, làm cái gì vậy? Cát Tiên không biết khi nào đã lướt đến chỗ Hương Linh, túm lấy cổ áo cô xách tới gần chỗ Khả Hân đứng, để cự ly hai người gần sát lại, sau đó nói một cách tỉnh bơ: “Giúp cô nhìn kỹ người trước mắt.” Thân hình Cát Tiên vốn cao trên mét bảy, lực cánh tay lại vô cùng tốt nên dễ dàng níu được cổ áo của Hương Linh.

“Đồ xấu xí, mau buông tay ra. Cô là thứ gì mà dám túm lấy tôi?” Việc bị Cát Tiên xách như một chú gà con trước mắt mọi người khiến Hương Linh cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Cô vội vùng vẫy muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Cát Tiên nhưng lại bị Cát Tiên nhanh chóng bóp chặt lấy cánh tay, buộc cô đứng yên.

“Mở to mắt ra nhìn kỹ người mà cô vừa có ấNg hành động thô lỗ. Chị ấy là Julia Trương, giám đốc công ty DFD chứ không phải Đặng Khả Hân nào cả.” Vừa nói, Cát Tiên vừa tăng thêm lực đạo khiến Hương Linh ăn đau kêu ré lên. Đợi đến khí Khả Hân nhắc nhở cô mới chịu dừng lại Ngày đó bị tạm giam cùng nhau, Khả Hân đã kể cho Cát Tiên nghe về chuyện mình bị hãm hại trở thành người xấu trước mắt mọi người. Những vết thương trên mặt cô cũng là do người em họ của Hoàng Ly gây ra.

Vốn chưa có thời gian tìm đến Hương Linh để thanh toán món nợ trước kia, không ngờ cô ta đã tự vác xác đến trước mặt bọn họ.

Nếu không phải sợ làm ảnh hưởng đến Khả Hân vì hiện tại có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm thì cô đã chẳng nhẹ tay như thế này rồi.

Hương Linh chợt rùng mình khi trông thấy ánh mắt bao hàm sát khí của Cát Tiên. Hai chân cô vô thức lùi lại đẳng sau, không dám đối mặt với cô gái có vẻ ngoài đáng sợ này.

Tuy nhiên, khi quay sang phía Khả Hân, Hương Linh lại thay đổi thái độ trong nháy mắt.

Vừa rồi cô cũng nghe rõ nội dung trong lời nói của cô gái này, chẳng lẽ cô thực sự nhận lầm người? “Chị…chị không phải là Khả Hân?” “Phải, tôi là Julia Trương, lần đầu được gặp cô, tôi có thể hỏi cô thuộc phòng ban nào không? Khả Hân rất lịch sự nói chuyện với Hương Linh, giống như không để tâm đến những lời xúc phạm của cô khi nấy.

Chỉ có chị trưởng phòng Marketing là xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu, thầm chửi mắng Hương Linh lúc nào cũng chỉ biết gây phiền toái cho chị.

Nhưng Khả Hân đã lên tiếng thì chị đành phải đứng ra mở lời hòa giải: “Sếp, cô ấy là Hương Linh, nhân viên thuộc phòng Marketing do tôi quản lý. Thành thật xin lỗi;eô vì những hiểu lầm không đáng có này, tôi sẽ kHiển trách Hương Linh nghiêm khắc vì sự việc ngày hôm nay.” Chị trưởng phòng cố gắng rặn ra nụ cười, thẩm nghĩ sẽ lập tức cho Hương Linh thôi việc kể cả khi chị có quen biết với ba cô ta và được ông nhờ vả chỉ bảo con gái cưng.

Biểu hiện của Hương Linh khiến chị thực sự không hài lòng, cộng thêm thái độ lồi lõm với sếp vừa nãy cũng đủ để đá cô ta ra khỏi công ty.

Sau đó, chị quay vể phía Hương Linh, nghiêm mặt trách móc; “Cô còn không mau xin lỗi sếp.” Đến lúc này, Hương Linh cũng cảm thấy mình có phần đuối lý, Cô vừa ngầm quan sát kỹ cô gái trước mặt, thấy đúng là ngoài ngoại hình giống Khả Hân thì về khí chất và giọng nói đều khác biệt Dù Khả Hân còn sống thì cũng chẳng thể lắc mình biến thành một người xuất sắc như vậy được.

Tuy vậy, muốn cô mở miệng xin lỗi ư? Nằm mơ Hương Linh tức tối chỉ vào Cát Tiên và ấm ức nói: “Phải, em nhận lầm người, nhưng cô ta cũng đâu thể vì thế mà ra tay với em. Mọi người không biết đấy thôi, ban nãy chính cô ta còn cố tình bóp chặt tay em làm em đau đớn phải kêu lên.“ Dứt lời, Hương Linh đưa tay xoa cánh tay bên kia, đôi mắt rưng rưng nhìn rất tội nghiệp.

Cô là bị đau và tức giận nên khóc thật chứ không phải diễn kịch nên cũng thu về được nhiều sự đồng tình, chủ yểu đến từ đám nam nhân viên từng thích cô.

Cát Tiên trông thấy thế, ngứa mắt quay đi Cô phải công nhận là Hương Linh và Hoàng Ly đúng là hai chị em, đều thích làm bộ làm tịch, quả nhiên khiển người ta mắc ói.

Đúng lúc này, Khả Hân lên tiếng: “Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, vậy thì bỏ qua đi. Cát Tiên là vệ sĩ riêng của tôi, nhiệm vụ của cô ấy là bảo vệ tôi.” “Vì vậy khi thấy có người buông lời xúc phạm, Cát Tiên mới có hành động như thể, mong cô Hương Linh có thể hiểu.” “Chẳng qua, cô cũng không nên vì thế mà nhục mạ Cát Tiên. Vết sẹo trên mặt cô ấy chính là vì cứu mạng tôi mà để lại. Tôi không hi vọng có ai lấy điểu này để nhạo báng Cát Tiên, nếu không…” Khả Hân bỏ lửng câu nói. Mặc dù biểu hiện của cô tương đối bình thản, nhưng nếu nghe kỹ sẽ thấy sự lạnh lùng sắc bén trong đó.

Bởi vậy, mọi người đang có mặt đều đồng loạt gật đầu, ghi nhớ những lời này. Ngay cả Hương Linh cũng không dám phản bác lại.

Cuộc tiếp đón vốn đầy sự hào hứng và vui vẻ lúc đầu chợt biến thành trạng thái căng thằng nên Antony, người nãy giờ chỉ đứng quan sát một chỗ mới bắt đầu lên tiếng: “Chào các bạn, chắc các bạn cũng không còn xa lạ gì với tôi nữa bởi trước khi cô Julia Trương đây trở về đảm nhận vị trí giám đốc công ý DẾP thì tôi là người trực tiếp quản lý thay.” ể từ giờ, tất cả các hoạt động của DFD sẽ nằm dưới sự quản lý của giám đốc Julia Trương, Để kỷ niệm thời khắc quan trọng này, cô Julia quyết định tổ chức một bữa tiệc thân mật để làm quen với mọi người trong công ty“ “Bữa tiệc sẽ bắt đầu vào hồi 7 giờ 30 phút tại khách sạn One Star tối mai.

Antony kết thúc lời phát biểu, gật đầu với Khả Hân và nhường lời cho cô.

Khả Hân nhìn Antony với vẻ cảm kích. Cô chớp mắt nhìn một vòng xung quanh và nói: “ Tôi hi vọng tất cả các bạn có thể tới tham dự và chúng ta sẽ có một buổi tối thực sự tuyệt vời.” Những tiếng hò reo và vỗ tay vang lên.

Không khí trở lại với sự hào hứng vốn có Giữa lúc đó, Hương Linh nhíu mày, buột miệng thốt ra một câu: “Vậy tổng giám đốc Denis Trần có đến không” Khả Hân nhìn thẳng vào mắt Hương Linh, dường như đọc được thứ cảm xúc mà cô ta cũng chẳng thèm che dấu.

Nụ cười trên môi cô càng đậm, môi đỏ mọng phun ra mấy chữ: “Có, anh ấy sẽ tới.”