Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu

Chương 106: Biến thái và đáng yêu



Sau khi bầy biện đồ ăn lên bàn, trong lúc chờ đợi cô anh liền lấy điện thoại ra xem gì đó rồi lại tự cười tủm một mình.

“Anh đang xem cái gì mà lại cười tươi thế kia?”, sau khi làm xong mọi việc, Hà Linh Chi tự mình đi ra vì cô cảm thấy cơ thể cũng không quá đau nhức nên không gọi anh, nào ngờ vừa ra đến nơi lại thấy anh đang vui vẻ xem gì đó.

Thấy cô tự mình đi ra, Phương Thần Phong hốt hoảng nói:

“Tại sao em không gọi anh? Ngộ nhỡ đang đi bị ngã thì phải làm sao?”

Ánh mắt nghi hoặc của Hà Linh CHi nhìn vào gương mặt đang lo âu kia, ánh mắt dò xét chiếu thẳng về phía Phương Thần Phong:

“Anh đừng đánh trống lảng, rốt cuộc anh đang xem cái gì, nói mau?”

Đứng dậy đỡ cô ngồi xuống ghế, lúc này Phương Thần Phong mới lên tiếng trả lời nghi hoặc của cô:

“Những gì chỉ có một lần trong đời thì nên lưu lại làm kỉ niệm.”

Nghe anh giải thích, đầu óc Hà Linh Chi còn rối tung hơn, thế là trực tiếp cầm lấy chiếc điện thoại của anh trên bàn lên xem. Đập ngay vào mắt cô chính là vết máu màu đỏ chót trên chiếc drap giường màu trắng, ánh mắt kinh ngạc hết nhìn tấm hình lại nhìn lên Phương Thần Phong như để xác nhận.

Phương Thần Phong không ngần ngại gật đầu một cách dứt khoát để khẳng định suy đoán của cô là đúng, bức ảnh này là do tự tay hắn chụp lúc chuẩn bị đưa cô sang nơi này, chiếc giường kia chính là nơi mà hôm qua hai người bọn họ đã trải qua một trận mây mưa triền miên.

Lúc này tiếng hét của Hà Linh Chi còn lớn hơn vữa nãy rất nhiều lần:

“PHƯƠNG THẦN PHONG! Em nói anh biến thái quả thực không sai chút nào mà, anh… anh… tại sao anh có thể chụp lại cái này chứ hả?”

Nghe cô mắng nhưng Phương Thần Phong vẫn tỏ ra điềm nhiên như không, như thể đây là chuyện hết sức bình thường vậy. Đứng dậy tiến về phía chỗ cô, Phương Thần Phong nhẹ nhàng bế cố lên đặt trên đùi mình, gương mặt điển trai ghé vào một bên sườn mặt của cô nói:

“Em nói anh biến thái cũng được, nhưng anh cảm thấy nó vô cùng đặc biệt đối với mình. Bức ảnh này không phải nói lên việc anh quan trọng trinh tiết của em, mà nó chính là bằng chứng xác đáng nhất chứng minh em đã là người phụ nữ của anh. Và điều này với anh rất ý nghĩa, nên anh muốn lưu giữ nó lại.”

Vốn Hà Linh Chi muốn tranh luận với Phương Thần Phong đến cùng vì nghĩ rằng anh đây là đang quan trọng trinh tiết của cô nên mới chụp lại giống như chứng minh thành quả vậy. Nhưng khi nghe anh nói vậy cô lại không còn lời nào để phản bác, một lúc sau mới ngước nhìn lên anh hỏi:

“Vậy nếu như đêm qua không phải lần đầu tiên của em thì sao?”

Nghe câu hỏi của cô, ánh mắt của Phương Thần Phong liền nhìn thật sâu vào đôi mắt lưu ly của cô, cất giọng bá đạo:

“Anh sẽ tìm bằng được người đàn ông đó, sau đó tự tay tiễn hắn xuống hoàng tuyền uống trà đàm đạo với tổ tiên.”

Ặc… như vậy có phải là quá bá đạo rồi không? Nhưng khi vào tai Hà Linh Chi thì đây lại giống như lời tuyên bố chủ quyền vậy, rằng cô là của riêng anh, cho dù quá khứ hay tương lai cũng không ai được phép động vào.

Vì câu trả lời của Phương Thần Phong khiến Hà Linh Chi khá hài lòng nên cô tạm bỏ qua cho hành động này của anh, ngón tay thon dài của cô lướt sang bức ảnh kế tiếp, đó là bức ảnh chụp cận mặt lúc cô đang ngủ, hình như là tối qua.

Hà Linh Chi nghiêng mặt nhìn Phương Thần Phong, anh thản nhiên đáp:

“Một thiên thần đang say giấc.”

Đến đây thì Hà Linh Chi đã không chịu được nữa rồi, bất chấp thắt lưng còn đang đau mỏi cô lập tức đứng dậy cách xa Phương Thần Phong một khoảng nhất định, ánh mắt kinh ngạc nhìn anh một lúc, rồi lại tiến trở lại trước mặt anh.

Nâng tay lên sờ vào trán Phương Thần Phong, sau đó lẩm bẩm:

“Anh đâu có sốt?”

Nghe cô hỏi vậy gương mặt Phương Thần Phong tối sầm, kéo cô vào lòng hỏi:

“Em nói vậy là có ý gì?”

“Anh hôm nay rất khác, không giống với trước đây.”

“Anh thấy chẳng khác chỗ nào cả.”

“Chưa bao giờ anh nói mấy lời sến sẩm kia cả, làm em vừa nổi một tầng gai ốc!!!”

“Anh chỉ đang nói sự thật.”

Phương Thần Phong không hiểu rốt cuộc cô nói hắn khác là khác ở chỗ nào kia chứ? Những gì hắn nói đều là những gì mà bản thân thấy và cảm nhận được, lúc cô ngủ khuôn mặt ngây thơ non nớt hiện rõ vẻ vô tư, thoải mái, không còn sự kiên cường, lạnh nhạt gượng ép vốn có ở cô, hơn nữa chiếc miệng nhỏ xinh còn hơi cong lên nhìn vào chỉ muốn cắn một ngụm, trong mắt hắn cô lúc bấy giờ chẳng khác nào một thiên thần cả. Vậy mà cô lại nói hắn là sến sẩm khiến cô nổi gai ốc?

Câu trả lời của Phương Thần Phong khiến trên đầu Hà Linh Chi như có một đàn quạ đen bay qua. Được rồi cô đầu hàng, anh căn bản là không biết mình khác chỗ nào thì sao mà cô nói lý được đây, mặc dù cô từng nói thích sự ngọt ngào của anh, nhưng hiện tại không phải ngọt ngào nữa rồi, mà là ngọt ngấy. Bất quá điều này cũng không khiến Hà Linh Chi chán ghét, ngược lại còn cảm thấy hắn thật đáng yêu, tâm tình vì thế liền vui vẻ không thôi.

Lại bỏ qua vấn đề vừa rồi, ngón tay Hà Linh Chi tiếp tục lướt màn hình điện thoại, lại phát hiện trong điện thoại anh chỉ có duy nhất hai tấm hình vừa rồi, thế là cô lại quay đầu hỏi anh:

“Chỉ có hai tấm này?”

“Anh không thích chụp ảnh.”

Nghe anh trả lời vậy, Hà Linh Chi đảo mắt suy nghĩ gì đó rồi mở camera điện thoại lên, cánh tay vòng qua cổ Phương Thần Phong kéo mặt anh sát lại với mặt mình bắt đầu tạo dáng.

Tách… tách… tiếng chụp ảnh vang lên liên hồi, trong khi Hà Linh Chi thay đổi tạo hình liên tục thì Phương Thần Phong lại chỉ giữ một khuôn mặt khó hiểu nhìn vào cô, thành ra bộ ảnh của bọn họ đúng dở khóc dở cười.

Xong xuôi tất cả, Hà Linh Chi trả điện thoại lại cho Phương Thần Phong, nói:

“Trả anh. Mà này, anh mà xóa chúng thì biết tay em đó nha.”

Nói xong liền ung dung đi về phía bàn ăn, thấy cô như vậy Phương Thần Phong chỉ biết cười cười nhìn cô, chẳng cần cô đe dọa thì hắn cũng không lỡ xóa chúng đi.

[…]