Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu

Chương 121: Cái giá của sự kiêu căng



Sau khi xác định người bên ngoài không thể nghe thấy cuộc đối thoại của cả hai người, lúc này Hà Linh Chi mới lên tiếng hỏi Triệu Y Vân:

“Cậu tìm mình có việc gì sao?”

Nhìn Hà Linh Chi một lúc lâu Triệu Y Vân mới đáp lại lời cô, nhưng không phải về vấn đề mà cô muốn nói, mà là về Lưu Kha Nguyệt:

“Cô ta là ai?”

“Haizz… một con chuột hôi hám tự cho mình là nữ hoàng.”

“Vậy… cô ta và Phương Thần Phong có quan hệ gì?”

Câu hỏi này của Triệu Y Vân làm Hà Linh Chi thoáng im lặng, quan hệ giữa họ là gì à, cô cũng không xác định được. Thấy thái độ này của Hà Linh Chi, Triệu Y Vân tiếp tục hỏi:

“Cậu định làm gì tiếp theo?”

Đi đến bên cửa ban công, Hà Linh Chi phóng ánh mắt đượm buồn ra bầu trời bên ngoài thở dài:

“Mình không biết. Đến bây giờ mình cũng không biết đối với Phương Thần Phong, mình có ý nghĩa gì.”

“Nhút nhát không dám đối diện với hiện thực không phải là Hà Linh Chi mà mình từng biết.”, Triệu Y Vân cất giọng khẳng định.

Nghe đến đây, Hà Linh Chi liền cúi thấp đầu tự cười chính mình:

“Đúng vậy, mình đã quá nhu nhược suốt thời gian qua, được sống trong sự cưng chiều của Phương Thần Phong khiến mình quên mất con người thật của mình. Một người không bình thường thì sao có thể được sống cuộc sống của một người bình thường kia chứ? Là mình đã ảo tưởng…”

Lời Hà Linh Chi bị ngắt quãng bởi vòng ôm ấm áp của người phía sau, cảm nhận sự an ủi, xót thương, và bảo vệ của Triệu Y Vân khiến cô nhận ra một điều, cô đã quá mệt mỏi trong việc kiếm tìm một hạnh phúc cho riêng mình, và Huyết Sắc Bang mới thực sự là gia đình của cô, là hơi ấm mãi mãi không bao giờ rời xa cô, còn nơi này, là nơi không thuộc về cô, nơi cho cô rất nhiều hi vọng, và cũng là nơi khiến cô tuyệt vọng đến cùng cực, nơi đem đến cho cô sự hạnh phúc thoáng qua và cũng là nơi chôn sâu tình cảm của cô.

Cô mệt rồi, cô không muốn níu kéo lấy mối quan hệ mông lung này nữa, cô từng tự hỏi nếu một ngày giữa cô và Lưu Kha Nguyệt thì Phương Thần Phong sẽ chọn ai, nhưng bây giờ cô mới biết được rằng, dù chọn ai đi chăng nữa thì tình cảm anh dành cho cô cũng đều không chọn vẹn, nếu anh chọn cô, thì ngay từ đầu anh sẽ không đưa Lưu Kha Nguyệt về đây, còn nếu anh chọn Lưu Kha Nguyệt, thì rõ ràng cô ở nơi này giống như một phương án dự phòng đối với anh vậy.

Chính vì thế, cô không cho phép mình tự hạ thấp giá trị bản thân như vậy, giờ thì cô đã biết cô phải làm gì rồi, nhưng trước khi rời đi, cô sẽ làm cho những người khiến cô trở thành như bây giờ phải sống trong dằn vặt, dù có ra đi thì cô cũng không cho phép bọn họ được hạnh phúc.

Ôm lấy đôi bàn tay đang đặt ở bụng mình của Triệu Y Vân, Hà Linh Chi lúc này đã ổn định lại tâm trạng phần nào, cô cất giọng lí nhí:

“Mình không sao. Mà cậu đến tìm mình có việc gì?”

Nghe câu nói của Hà Linh Chi, Triệu Y Vân liền đưa tay xoay người cô lại, nhìn sâu vào đôi mắt lưu ly đang long lanh nước của cô ấy một lúc rồi cất giọng nhẹ nhàng:

“Cậu thực sự ổn chứ?”

“Mình không sao thật mà, cậu yên tâm. Mà cậu còn chưa nói cậu tìm mình để làm gì.”, Hà Linh Chi cười đáp.

Thấy cô chắc chắn như vậy Triệu Y Vân cũng bỏ qua chuyện vừa rồi, nhanh chóng nói với Hà Linh Chi:

“Cậu đã làm xong cái kia chưa?”

Hà Linh Chi hiểu rõ ‘cái kia’ trong câu hỏi của Triệu Y Vân chính là chương tình mà cô đang làm, thế là cô liền gật đầu:

“Mình đã hoàn thiện xong.”

“Mau mở lên, mình muốn cho cậu xem một thứ.”

Nghe ra sự hệ trọng trong lời nói của Triệu Y Vân, Hà Linh Chi không nói nhiều lập tức đi lấy chiếc máy tính của mình ra bắt đầu khởi chạy hệ thống. Triệu Y Vân trong lúc đó cũng không lãng phí thời gian thêm, cô bắt đầu thao tác trên chiếc máy tính của mình.

Sau khi khởi động chương trình xong, Hà Linh Chi nhíu mày hỏi Triệu Y Vân:

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Triệu Y Vân không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ nói:

“Mình vừa gửi vào chương trình của cậu một đường truyền dẫn, cậu hãy chấp nhận nó đi, nó sẽ dẫn cậu đến nơi mà chúng ta vẫn tìm kiếm bấy lâu nay.”

Nghe vậy Hà Linh Chi thoáng nhíu mày, nhưng cũng nhanh chóng làm theo, sau một vài thao tác mã hóa, những gì hiện ra trước mắt Hà Linh Chi khiến cô vô cùng kinh ngạc, ánh mắt mở to như không tin nổi nhìn Triệu Y Vân:

“Không thể nào.”

“Cậu chắc chứ?”, Triệu Y Vân cười nhếch miệng đáp, sau đó cô lại thao tác một vài lệnh gì đó.

Lần này Hà Linh Chi còn kinh ngạc hơn nữa, gương mặt vui mừng của cô hướng Triệu Y Vân nói:

“Nếu như những thứ này là thật thì khả năng thành công của chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều.”

“Đúng… Mình đã từng nói rồi mà, mọi chuyện sẽ nhanh chóng qua đi thôi.”, Triệu Y Vân cũng mỉm cười đáp lại cô.

Nghe vậy Hà Linh Chi liền bỏ máy tính sang một bên nhào đến ôm lấy Triệu Y Vân, giọng nói không dấu được sự vui vẻ nói:

“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu rất nhiều, Y Vân.”

“Chúng ta là gia đình mà.”, Triệu Y Vân cũng ôm lại cô, nhưng khi ánh mắt nhìn vào khoảng không lại là sự căm phẫn cực độ.

- --------

Trong văn phòng làm việc của Phương Thần Phong, vẫn như cũ một sự im lặng tồn tại như một lẽ tự nhiên, trên chiếc ghê chủ tịch, người được mệnh danh là người đàn ông độc thân hoàng kim đang ngồi nhìn chăm chú vào màn hình máy tính.

Phương Thần Phong đang xem lại toàn bộ camera trong Hắc Phong Bang ngày hôm qua, hắn muốn xem xem rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì khiến cho Hà Linh Chi lại làm ra những hành động đó. Nhưng cuối cùng kết quả lại khiến hắn thất vọng, điểm mấu chốt suy nhất chính là thời điểm Lưu Kha Nguyệt đi vào phòng ngủ của hai người, nhưng trong mỗi căn phòng nghỉ tại Hắc Phong Bang đều không lắp đặt camera, chính vì thế hắn không biết được những gì Lưu Kha Nguyệt đã nói với cô.

Còn cả đoạn ghi hình sáng nay sau khi hắn rời khỏi Hắc Phong Bang, trong phòng ăn, có lẽ hai người bọn họ đã xảy ra xung đột nào đó nhưng vì Hà Linh Chi ngồi phải đúng góc chết của camera nên hắn chỉ nhìn được đôi chân của cô.

“Chết tiệt.”, Phương Thần Phong tức giận chửi thề.

“Cốc… cốc… cốc…”

Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Phương Thần Phong, giọng nói âm lãnh nói vọng ra:

“Vào đi.”

Lâm Minh Thiện từ bên ngoài đi vào mang theo một tập tài liệu, đứng trước mặt Phương Thần Phong báo cáo:

“Lão đại, bên phía Sóc Đất gửi lại thông tin mà chúng ta yêu cầu, còn việc kia bọn họ nói rằng mọi thứ đã đi theo đúng kế hoạch của chúng ta.”

Nhận lấy tập tài liệu từ Lâm Minh Thiện, lãnh khí trên người Phương Thần Phong chẳng hề vơi bớt đi, đôi mắt sắc lạnh chăm chú đọc thông tin. Một lúc lâu sau, chẳng biết bên trong tập tài liệu kia chứa thứ gì mà khiến cho toàn thân anh phát ra sát khi nồng đậm, đôi ưng mâu khóa chặt lấy từng câu chữ trong đó, đôi bàn tay cứng rắn kia nắm chặt tập tài liệu khiến nó nhàu nát vô cùng. Thấy vậy, Lâm Minh Thiện lên tiếng hỏi:

“Lão đại…”

“Những gì tôi suy đoán hoàn toàn đúng.”

“Vậy…”, Lâm Minh Thiện lo lắng hỏi.

“Thiện, cho người tăng cường an ninh đối với Linh Chi, còn nữa… cậu hãy mau chóng học thuật dịch dung của Triệu Y Vân càng sớm càng tốt.”

“Vâng thưa lão đại.”

Sau khi Lâm Minh Thiện đi khỏi, đôi bàn tay của Phương Thần Phong đan vào nhau để trên bàn, ánh mắt tràn đầy sát khí vẫn ghim chặt vào người đàn ông trong tài liệu:

“Lý Hàn Ân? Thì ra là anh!!! Nếu vậy, trò chơi này ngày càng thú vị hơn rồi đây.”

Đem tập tài liệu để vào máy cắt tiêu hủy, ánh mặt của Phương Thần Phong lúc này lại trở về hình bóng người con gái trên màn hình máy tính, hiện giờ cô đang ở ‘biệt phủ’ của Tiểu Bao, nhìn bóng lưng cô độc ấy, hắn biết tâm tư của cô đã có sự thay đổi.

Nhìn lên đồng hồ thấy cũng đã đến giờ nghỉ trưa, Phương Thần Phong liền thở dài một tiếng rồi đóng máy tính lại đứng lên rời khỏi tập đoàn, hôm nay hắn sẽ về nhà nghỉ ngơi.

- --------

Tại Hắc Phong Bang lúc này, hiện tại mặc dù đã đến giờ cơm trưa nhưng Hà Linh Chi lại chẳng có tâm trạng nào để ăn, thế là cô liền đi đến chỗ của Tiểu Bao, có lẽ nơi này ngoài Triệu Y Vân ra thì cô cũng chỉ có thể tâm sự với nó mà thôi. Vừa nhìn thấy cô, Tiểu Bao có vẻ như vẫn còn ghi nhớ lần cô cướp chỗ ngủ thì phải, nên nó ngoe nguẩy cái đuôi vài cái rồi ngoảnh mặt đi.

Hà Linh Chi thấy nó như vậy thì cảm thấy thật buồn cười, nhiều lúc cô không hiểu được, rốt cuộc thì nó có phải một con hổ hay không vậy? Bỏ qua sự không chào đón của Tiểu Bao, Hà Linh Chi cứ thế mà ung dung mở cửa đi vào, Tiểu Bao nghe thấy tiếng động liền quay người nhảy về phía cô, hai chân trước của nó chỉ cần đẩy nhẹ một chút là Hà Linh Chi đã nằm xuống đất rồi. Ngay sau đó nó lập tức tiến để đè hai chân lên người cô rồi gầm một tiếng thật lớn ra oai, từ đầu đến cuỗi Hà Linh Chi không hề phản kháng một chút nào, mặc cho nó tùy ý làm càn, giọng nói bất lực của cô vang lên:

“Muốn giết tao thì mày giết nhanh đi, đừng có vờn tao giống như những nạn nhân trước kia bị chết dưới móng vuốt của mày.”

Không nằm ngoài dự đoán của cô, sau khi nghe những gì cô nói Tiểu Bao liền gầm nhẹ rồi thả cô ra, lúc quay đi còn không quên phẩy phẩy vài cái lên người cô, hành động này của nó khiến cô vui vẻ không thôi, xem ra cô được nó ưu ái không ít.

Hà Linh Chi nhanh chóng đứng dậy đuổi theo Tiểu Bao, chạy đến bên cạnh nó rồi cả hai cùng đi vào khu nghỉ ngơi. Tiểu Bao quả thực là một con hổ vô cùng to lớn, Hà Linh Chi có chiều cao là 1m66, nói cao thì không quá cao mà thấp thì cũng không quá thấp, nhưng khi ngồi xuống cạnh Tiểu Bao cô lại chỉ cao được đến cổ của nó, còn thân hình thì chẳng cần phải bàn cãi, nó và cô ngồi cạnh nhau nhìn vào chẳng khác nào khổng lồ và tí hon.

Vì đã đến giờ cơm trưa nên trong khay đựng thức ăn của nó có rất nhiều miếng thịt lớn, mỗi miếng đều to gấp sáu, bảy lần miếng steak mà cô vẫn hay ăn. Nhìn cái miệng to lớn cùng hàm răng sắc nhọn đang từ từ tiêu hóa đống thịt, Hà Linh Chi liền nâng tay vuốt ve bộ lông của nó, giọng nói nhẹ nhàng của cô vang lên:

“Sau này khi tao rời đi rồi thì mày có nhớ đến tao không?”

Lời Hà Linh Chi vừa dứt, Tiêu Bao đột nhiên nhăn đầu mũi gầm gừ, cái miệng dính đầy máu tươi đối diện với cô, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm vào cô như chất vấn, thấy vậy Hà Linh Chi cười đáp:

“Mày đừng nhìn tao bằng ánh mắt như vậy, khi thời điểm thích hợp đến, tao sẽ phải rời khỏi nơi này và… không bao giờ được gặp lại mày nữa.”

Những gì mà Hà Linh Chi vừa nói không biết Tiểu Bao có hiểu được hay không, chỉ thấy nó tiếp tục cúi đầu ăn tiếp phần thịt còn lại, sau khi ăn xong thì đi ra chỗ vòi nước nhưng không phải để uống mà là để rửa miệng? Hà Linh Chi quả thực không ngờ được nó lại có thể tự làm điều này, cô còn tưởng đâu nhân viên vệ sinh sẽ làm việc đó chứ, mà cũng đúng, làm gì có ai dám động vào hàm răng kia của nó kia chứ?

Sau khi xong xuôi thì nó liền đi ra chỗ cô nằm, động tác lười biếng của nó khiến cô cảm thấy có chút vui vẻ, đôi bàn tay mảnh khảnh theo thói quen gãi gãi cái đầu to tròn, Tiểu Bao có vẻ thoải mái nên phát ra những tiếng gừ gừ.

Đúng lúc này, từ phía cửa ra vào có một bóng người đang đứng ở đó, Hà Linh Chi cũng phát hiện ra liền quay lại, ai ngờ lại gặp phải người mà mình ghét nhất – Lưu Kha Nguyệt, cô cao giọng nói:

“Cô vào đây làm gì, không nhìn thấy biển cảnh báo bên ngoài hay sao?”

Nghe câu hỏi của cô, Lưu Kha Nguyệt cười lạnh nói:

“Dì Ngô nhờ tôi đi gọi cô về dùng bữa, cô nghĩ tôi muốn gặp cô? Hơn nữa, tại sao cô vào đây được mà tôi thì không? Nó cũng chỉ là thú nuôi của anh Phong, liệu có dám làm gì tôi không?”

Giọng nói kênh kiệu cùng gương mặt không ưa nổi của ả khiến Hà Linh Chi cảm thấy chướng mắt vô cùng. Hiện tại trên tay ả lúc này đang cầm một giỏ hoa hồng, bên trong còn có một cây kéo, có lẽ là vừa mới hái ở vườn hoa. Không thèm nhìn đến cô ta, Hà Linh Chi vẫn vuốt ve Tiểu Bao nói:

“Cô đi về đi, tôi không muốn ăn, đặc biệt là với cô.”

Nghe Hà Linh Chi nói như vậy Lưu Kha Nguyệt cảm thấy bản thân bị sỉ nhục vô cùng, cô ta lập tức hùng hổ đi về phía cô, vừa đi vừa nói:

“Hà Linh Chi, cô đừng có mà…”

Nhưng lời của Lưu Kha Nguyệt còn chưa kịp nói hết thì một bóng trắng lớn từ bên cạnh cô lập tức nhảy đến trước mặt cô ta, lấy hai chân sau làm trụ, Tiểu Bao vươn hai móng vuốt đằng trước lên hướng đầu Lưu Kha Nguyệt đánh đến. Ngay tại thời khắc đó Hà Linh Chi vô cùng bất ngờ, cô không nghĩ rằng Tiểu Bao lại đột ngột hung hãn như vậy, cũng may Lưu Kha Nguyệt phản xạ nhanh đưa tay lên đỡ nên mới tránh được một đòn kia đánh vào đầu, nhưng kết quả là cánh tay phải của cô ta bị tám vết cắt vô cùng sâu, trong thoáng chốc cánh tay cùng cả người cô ta dính đầy m.á.u tư.ơi.

Mặc dù là bị như vậy nhưng trong cơn hoảng hốt Lưu Kha Nguyệt vẫn cầm lấy cây kéo trong giỏ hoa ném về phía Tiểu Bao, vốn Tiểu Bao đang định ra một đòn khác cuối cùng lại phải né tránh cây kéo, dù vậy thì bên chân trái của nó vẫn bị một vết rách nhỏ. Điều này quả thực đã làm kích động đến bản tính hiếu chiến của Tiểu Bao, Hà Linh Chi thấy vậy liền chạy ra đứng trước mặt Lưu Kha Nguyệt nói lớn:

“Tiểu Bao… mau dừng lại…”

Sau đó lại quay lại nhìn Lưu Kha Nguyệt:

“Cô còn không mau rời khỏi đây?”

Lưu Kha Nguyệt nghe vậy thì hoảng hốt vô cùng, vội vã ôm lấy cánh tay đang chảy m.áu chạy ra bên ngoài. Sau khi xác định cô ta đã rời đi Hà Linh Chi lập tức nhanh chóng đóng cánh cửa lại đối diện với ánh mắt hung tàn của Tiểu Bao.

Lưu Kha Nguyệt sau khi chạy ra khỏi chỗ của Tiểu Bao liền la lớn báo động cho mọi người, đúng lúc này từ phía xa một bóng hình cao lớn đang đi về phía của ả, nhận ra được người đến chính là Phương Thần Phong, Lưu Kha Nguyệt lập tức ngã nhào vào người hắn, giọng nói hoảng hốt của ả ta vang lên:

“Phong… cứu em… em chỉ muốn nói chuyện với Linh Chi một chút, vậy mà… vậy mà cô ấy lại kêu con hổ kia tấn công em… em…”

Chưa kịp nói hết câu thì cô ta đã ngất xỉu, còn Phương Thần Phong khi thấy cô ta toàn thân dính đầy m.áu tư.ơi, trên cánh tay thì chằng chịt vết thương thì vô cùng bất ngờ, nhanh chóng kêu thuộc hạ đi gọi bác sĩ sau đó cũng giao Lưu Kha Nguyệt cho bọn họ, còn hắn thì chạy về khu nghỉ dưỡng của Tiểu Bao. Vừa nãy Lưu Kha Nguyệt có nhắc đến Hà Linh Chi, nếu vậy thì có lẽ hiện giờ cô vẫn còn đang ở trong đó, nghĩ đến đây Phương Thần Phong bắt đầu sợ hãi, mặc dù Hà Linh Chi rất được lòng Tiểu Bao nhưng cô mới tiếp xúc với nó trong thời gian ngắn, nên trong lúc Tiểu Bao kích động vẫn có thể làm ra hành động tổn hại đến cô.

[…]