Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu

Chương 150: Ranh giới giữa sự sống và cái chết



Khi gọi ra cái tên thân mật này, ánh mắt hắn có biết bao yêu thương, biết bao cưng chiều, nụ cười bên môi cũng vì thế mà dịu dàng vô cùng, cuộc đời này được quen biết cô, rồi yêu cô chính là điều khiến hắn hạnh phúc nhất, dù hôm nay hắn có phải chết dưới tay cô thì hắn cũng không có gì oán hận.

Phương Thần Phong cứ thế không quan tâm đến tình thế nguy hiểm của bản thân mà nhìn chăm chú vào đôi mắt cuồng dã của Hà Linh Chi. Vốn hắn đã sẵn sàng đón nhận đòn tấn công này của cô, nhưng ngay khi hắn vừa gọi tên cô, đôi con ngươi màu xanh của Hà Linh Chi lập tức chuyển đen, nhưng cũng chỉ là trong một khắc ngắn ngủi, nếu không để ý kĩ sẽ chẳng thể nhìn ra, cánh tay đang vung tới của cô cũng chợt khựng lại. Tuy vậy điều này làm sao qua được mắt Phương Thần Phong? Một niềm vui to lớn ập đến trong tâm trí hắn, hắn vui không phải vì cô không giết hắn, mà hắn vui vì dường như cô vừa kiểm soát được bản thân mình, dù chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Nghĩ vậy Phương Thần Phong liền mặc kệ vết thương đang không ngừng chảy máu dưới bụng mà nâng cả hai bàn tay lên ôm ấy gương mặt thanh thuần của cô liên tục gọi:

“Chi Chi… Tiểu Chi Chi… anh biết em nghe được anh gọi mà… tỉnh táo lại đi Chi Chi, đừng để bản thân bị nó chi phối… em làm được mà…”

Phương Thần Phong vừa run giọng gọi cô vừa không ngừng dùng hai bàn tay to lớn của mình xoa xoa gương mặt Hà Linh Chi. Có vẻ như hành động này của Phương Thần Phong đã có tác dụng, sau khi nghe những gì mà hắn vừa nói, đôi con ngươi màu xanh lục của cô liên tục chuyển đen rất nhiều lần, bàn tay đang cầm cành cây cũng không tự chủ mà buông rơi. Phương Thần Phong lúc này đã vô cùng nhợt nhạt do mất quá nhiều máu, thế nhưng một chút quan tâm hắn cũng không hề có, từ đầu đến cuối ánh mắt hắn vẫn luôn dừng ở trên gương mặt Hà Linh Chi.

Đôi đồng tử của Hà Linh Chi cứ vậy thay đổi màu liên tục, giống như cô đang đấu tranh rất nhiều trong đầu vậy. Cuối cùng một lúc sau nó cũng dừng lại, lúc này đôi mắt cô đã không còn là màu xanh nữa mà là một màu đen tuyền, và nó cũng không thay đổi nữa, nhìn vào gương mặt đang dần mất đi sức sống của Phương Thần Phong phía đối diện rồi lại nhìn vào cành cây dưới chân mình, Hà Linh Chi có chút sững sờ không có hành động gì.

Nhóm người Khương Tuấn Hạo mặc dù biết việc tấn công đồng loạt như vậy rất nguy hiểm cho mọi người nhưng bọn họ quả thực không còn cách nào khác mà cùng nhau chạy về phía Phương Thần Phong, hắn ta đã không thể chống cự thêm lâu được nữa, nếu bây giờ bọn họ còn không tiến lên e là hắn sẽ chết.

Nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần, Hà Linh Chi bên này lập tức quay đầu nhìn lại, rồi lại nhìn đến Phương Thần Phong, ngay sau đó cô không nói gì mà buông hắn ra rồi lách người qua một bên nhảy qua bức tường rào trốn đi.

Thấy cô như vậy, Phương Thần Phong đang nửa tỉnh nửa mê liền yếu ớt không ngừng gọi tên cô:

“Chi Chi… Chi Chi…”

Đợi đến khi bọn họ chạy được đến nơi thì đã không thấy bóng dáng Hà Linh Chi đâu, còn Phương Thần Phong lúc này đã mất đi ý thức, đôi môi tím tái cùng gương măt nhợt nhạt cho thấy tính mạng của hắn ngày một yếu đi. Không còn cách nào khác, bọn họ trước tiên phải nhanh chóng đưa Phương Thần Phong đi cấp cứu, nếu không e là sẽ không thể cứu vãn được tình hình.

Nhìn một màn vừa rồi, Triệu Y Vân ở một bên liền ôm lấy vết thương của mình rồi lặng lẽ rời đi. Về phần KP, ngay khi chứng kiến cảnh Hà Linh Chi trốn thoát bọn chúng cũng đã lặng lẽ rút quân, hiện tại việc tấn công Hắc Phong Bang đã không còn khả thi nữa bởi vì trên bầu trời lúc này đang có vô số máy bay chiến đấu, và tất nhiên đó không phải của KP, sự việc bất ngờ ngày hôm nay hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn họ, hiển nhiên kết quả này làm cho Cố Phong vô cùng tức giận, hắn không những không giải quyết được Phương Thần Phong mà còn để Hà Linh Chi trốn thoát, đúng là không bắt được gà còn mất nắm thóc. Sau ngày hôm nay, có lẽ Hắc Phong Bang sẽ lợi dụng điểm này mà phản kích lại KP, bởi vì việc Hà Linh Chi trốn thoát khiến bọn họ không còn điểm yếu nào nữa, đến lúc đó chắc chắn sẽ có một trận huyết chiến xảy ra.

Phòng cấp cứu bệnh viện trung tâm thành phố A.

Sau khi rời khỏi cánh rừng ngoại ô thành phố, Lâm Minh Thiện lập tức lái xe với tốc độ điên cuồng hòng đưa Phương Thần Phong đến nơi này sớm nhất, suốt quãng đường đi, trong lúc miên man Phương Thần Phong suy nhược thỉnh thoảng lại lên cơn co giật, nếu anh đoán không lầm thì nội tạng của hắn đã bị ảnh hưởng sau nhát đâm đó.

Đã bốn tiếng đồng hồ trôi qua nhưng đèn phía bên trên cánh cửa vẫn chưa có dấu hiệu tắt, thỉnh thoảng chỉ có y tá đi ra làm gì đó rồi lại quay lại, hỏi đến thì họ chỉ trả lời rằng tình hình đang vô cùng nguy cấp, hiện giờ bọn họ đang điều động máu dự phòng từ các cở sở khác về để phòng trường hợp xấu nhất xảy ra.

Ở bên ngoài, Lâm Minh Thiện đang ngồi trên ghế chờ, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu không dời đi giây phút nào, đúng lúc này từ phía hành lang đằng xa Tống Hạ Vũ vội vã chạy tới, hỏi:

“Tình hình sao rồi?”

Lâm Minh Thiện không nói gì mà lắc đầu thay cho câu trả lời, sau đó anh liền hỏi lại:

“Cô ấy sao rồi?”

“Viên đạn đã được lấy ra, cũng may không trúng dây thần kinh, nếu không có lẽ sẽ bị phế mất một cánh tay, Khương Tuấn Hạo đang ở bên đó trông chừng!!”, Tống Hạ Vũ lãnh đạm trả lời.

“Vậy thì tốt!”

Cô ấy trong lời Lâm Minh Thiện nhắc đến chính là Nhược Hy Ái Linh, sau khi hai chiếc xe của bọn họ đồng loạt dừng tại sảnh bệnh viện thì cô ấy và Phương Thần Phong lập tức được đưa vào hai phòng cấp cứu riêng biệt, so với Phương Thần Phong thì Nhược Hy Ái Linh có vẻ khấm khá hơn, nhưng cô cũng bị mất máu trong thời gian dài nên đã bất tỉnh trên đường tới đây.

Hai người đàn ông cao lớn cứ thế ngồi đan tay vào nhau, ánh mắt lãnh đạm nhìn sâu vào cánh cửa phòng cấp cứu không dời dù chỉ một khắc. Đây là lần thứ hai bọn họ phải đối mặt với tình huống này, lần đầu tiên là do Phương Thần Phong hắn bị thương nguy kịch đến tính mạng trong lần thanh tẩy lại Hắc Phong Bang trước kia, còn bây giờ là vì Hà Linh Chi. Trong cái giới này, chuyện đối mặt với sinh tử là điều hết sức bình thường, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ đến sẽ phải lâm vào hoàn cảnh này chỉ vì một người con gái, đặc biệt người đó lại là Phương Thần Phong. Qua lần này, bọn họ liền biết Hà Linh Chi có vị trí quan trọng như thế nào trong lòng hắn, quan trọng còn hơn cả mạng sống của bản thân.

Thời gian cứ thế trôi qua, lúc này đã là chín giờ sáng, ca cấp cứu đã diễn ra được sáu tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa hề thấy dấu hiệu chuyển biến tốt. Đúng lúc này, từ bên trong phòng cấp cứu, một nữ y tá hớt hải chạy ra thông báo với hai người đang đợi ở bên ngoài:

“Lâm thiếu, Tống tổng, tình trạng của Phương tổng hiện đang chuyển biến xấu dần, nhát đâm với đường kính to và đột ngột đã gây ra hiện tượng vỡ gan và rạn nứt ở một vài đoạn xương sườn, hiện giờ chúng tôi đang cần sự có mặt của người nhà Phương tổng để xác minh có nên tiếp tục thực hiện ca mổ hay không, bởi vì tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật này chỉ có hai mươi phần trăm, cảm phiền hai người có thể hộ tống ngài ấy đến đây sớm nhất có thể.”

Sau câu nói ấy, nữ y tá cũng nhanh chóng chạy đi, bởi vì lúc xảy ra sự việc đang là đêm khuya nên bọn họ cũng chưa kịp báo với vợ chồng Phương lão gia, bây giờ đột ngột thông báo e là bọn họ khó có thể chấp nhận được chuyện này, nghĩ đến đây Lâm Minh Thiện liền nói với Tống Hạ Vũ:

“Cậu ở đây theo dõi tình hình, tôi đi đón vợ chồng chú Phương!!”

“Được!!”

- --------

Mười lăm phút sau, cả hai vợ chồng Phương lão gia đều đã có mặt tại bệnh viện, bọn họ không đi đến phòng cấp cứu của Phương Thần Phong mà đi thẳng lên văn phòng viện trưởng, sau khi nghe kết quả báo cáo bước đầu của ca cấp cứu, cả hai người lập tức rơi vào trạng thái trầm mặc, bởi vì tính mạng con trai hai người đang trong tình thế vô cùng nguy hiểm. Hai đầu lông mày của Phương lão gia cau chặt lại với nhau như đang suy nghĩ điều gì đó, còn Phương phu nhân thì đã lệ đầy mắt từ bao giờ, một lúc sau giọng nói uy nghiêm của Phương lão gia vang lên:

“Tiến hành thực hiện ca mổ, cho dù có một phần trăm thành công cũng phải thực hiện. Nếu làm, thằng bé có thể sẽ có cơ hội sống tiếp, còn nếu không làm sẽ chỉ có con đường chết mà thôi!!!”

Bác sĩ nghe vậy thì cũng gật đầu đồng tình, Phương phu nhân ở một bên liền nói chen vào:

“Tôi muốn được vào bên trong trong suốt quá trình diễn ra ca phẫu thuật!!”

“Thưa phu nhân…”

“Ông yên tâm là tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến sự tập trung của ông khi ca phẫu thuật diễn ra.”

Nhìn thái độ kiên quyết của Phương phu nhân cùng hành động không can ngăn của Phương lão gia viện trưởng liền biết ông ta không còn cách nào khác mà phải chấp thuận yêu cầu này của bà, cũng đúng thôi, hai người họ mới chính là chủ của hệ thống bệnh viện này, mọi quyết định của họ đều là trên hết.

[...]