Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu

Chương 170: Hồi kết (13)



Nghe đến đây, mọi người ai nấy cũng đều cảm thấy thương thay cho hai cô gái, mới chỉ nghe qua lời kể của Phương phu nhân thôi bọn họ đã có thể hình dung ra được suốt thời gian qua hai người đã gặp nhiều khó khăn thế nào. Lúc này Nhược Hy Ái Linh liền lên tiếng:

“Vậy như những gì dì nói thì Linh Chi đang gặp nguy hiểm sao?”

“Dì không chắc chắn, nhưng nếu không phải tình huống nguy cấp thì Y Vân và Luke sẽ không căng thẳng như vậy.”, Phương phu nhân suy nghĩ một chút rồi trả lời.

“Nếu như vậy, chúng ta chỉ có thể chờ đợi mà thôi.”, Khương Tuấn Hạo nghiêm nghị nói.

Cả căn phòng lúc này liền rơi vào trạng thái im lặng, mọi người không ai nói với nhau lời nào mà chìm vào suy nghĩ riêng của mình. Đã hơn ba tiếng đồng hồ trôi qua, cánh cửa phòng nghiên cứu vẫn đóng chặt, tâm trạng ai nấy cũng đều căng lên như dây đàn, đúng lúc này, giọng nói của Triệu Y Vân ở phía cửa ra vào phá tan bầu không khí u ám, không để ai kịp lên tiếng hỏi han gì, cô liền nói với Phương phu nhân:

“Cháu có chuyện muốn thông báo với hai người.”

Hai vợ chồng Phương phu nhân vô cùng khó hiểu trước câu nói vừa rồi của Triệu Y Vân, Phương lão gia như dự cảm có chuyện chẳng lành liền gấp gáp hỏi:

“Có chuyện gì sao cháu? Linh Chi con bé sao rồi!!!”

Nhìn vào sự lo lắng trên gương mặt của hai người cũng như những người còn lại trong căn phòng, Triệu Y Vân thở dài đáp:

“Mọi chuyện không khả quan cho lắm! Như mọi người cũng đã thấy trước đó Linh Chi đã kích phát biến thể, trạng thái của cậu ấy lúc đó không giống như trước đây mọi người từng thấy… cậu ấy chính là “dị nhân hoàn hảo”!!!”

Nghe đến bốn từ “dị nhân hoàn hảo”, Phương phu nhân lập tức lấy tay che miệng như không giám tin, ngay cả Phương lão gia vốn trầm ổn nhưng sau khi nghe tin này cũng phải hoảng sợ không ít, suốt thời gian qua cả hai người cũng đã được Triệu Y Vân nói chi tiết về những gì Hà Linh Chi đang gặp phải, cho nên bọn họ có thể hình dung ra được hậu quả của việc kích phát biến thể chúa là gì. Những người còn lại trong phòng mặc dù không hiểu “dị nhân hoàn hảo” là gì nhưng thông qua biểu hiện của vợ chồng Phương phu nhân thì cũng phần nào đoán được tính nghiêm trọng của vấn đề này, bọn họ không nói gì mà tập trung nghe điều quan trọng mà Triệu Y Vân sắp nói đến.

Nắm lấy bàn tay Triệu Y Vân, Phương phu nhân vội vã hỏi tiếp:

“Con chắc chắn có cách khác để cứu con bé đúng chứ?”

Nhìn vào ánh mắt đầy mong chờ của bà, Triệu Y Vân không lỡ nói ra những lời tiếp theo, nhưng cô biết mình bắt buộc phải làm điều này, bởi vì dù cho Phương Thần Phong có quyết định như thế nào thì cô cũng nên hỏi qua ý kiến của hai người họ.

“Cháu có… nhưng cách này phải dùng đến máu của Phương Thần Phong!!!”

Hai người nghe vậy thì có chút mơ hồ, Triệu Y Vân bèn tiếp tục:

“Mọi người cũng đã biết rõ virus cháu nghiên cứu ra đã không còn tác dụng đối với Linh Chi, để cứu cậu ấy, cháu phải dùng phương pháp cấy virus ức chế thông qua một môi trường trung gian, và môi trường hoàn hảo nhất chính là máu của cha đứa bé trong bụng Linh Chi, Phương Thần Phong. Bởi vì anh ta là người có liên kết mật thiết nhất với Hà Linh Chi và biến thể trong người cậu ấy.”

“Nếu như vậy thì con hãy mau làm đi… A Phong nhất định sẽ đồng ý!!!!”, Phương phu nhân lo lắng nói, bà vội vã như thể chỉ cần chậm một giây thôi Hà Linh Chi có thể sẽ mất mạng bất cứ lúc nào vậy.

Nhìn cả hai người một lượt, sau đó Triệu Y Vân liền cắn răng mà nói ra mọi chuyện:

“Nhưng để làm được việc đó phải cần rất nhiều máu, phương pháp này gần như là thay toàn bộ máu trong cơ thể Linh Chi, hiện tại bên trong cháu và Luke cũng đã tiến hành cấy virus, chỉ là… hiện tại máu của Phương Thần Phong đã bị rút vượt quá mức cho phép, trong khi quá trình đào thải biến thể mới chỉ diễn ra chưa được phân nửa, nếu cứ tiếp tục như vậy,… cháu e là Phương Thần Phong sẽ không qua khỏi, hiện tại anh ta đã rơi vào trạng thái mê man rồi.”

Tin này giống như sét đánh qua tai của hai vợ chồng Phương lão gia, theo như những gì mà Triệu Y Vân vừa nói, thì bọn họ chỉ có thể chọn một trong hai, đứng trước quyết định này, Phương phu nhân không thể nào lựa chọn được, bởi vì bà cũng đã coi Hà Linh Chi như con gái ruột của mình, hơn nữa chính vì con trai bà mà con bé mới ra nông nỗi này, thử hỏi làm sao bà có thể nhẫn tâm bỏ mặc con bé?

Phương lão gia đỡ lấy vợ mình rồi cất giọng trầm trầm có chút run rẩy:

“Vậy quyết định của A Phong ra sao?”

“Anh ta muốn cứu sống Linh Chi!!!”, Triệu Y Vân khó khăn trả lời.

Nghe vậy, không chỉ hai vợ chồng Phương lão gia, mà ngay cả những người có mặt tại đây đều hiểu Phương Thần Phong hắn đã quyết tâm đến nhường nào, cũng như thấy được sự quan trọng của Hà Linh Chi đối với hắn.

“Nếu nó đã quyết định như vậy, thì cháu cứ làm theo những gì nó muốn!!!”

Mặc dù đau lòng nhưng cả hai người đều hiểu được Hà Linh Chi chính là chấp niệm đối với con trai mình, hắn làm vậy hẳn là muốn chuộc lại lỗi lầm trước đây của bản thân, họ vẫn nhớ ngày mà cô trốn thoát khỏi Hắc Phong Bang, hắn đã điên cuồng cùng tuyệt vọng như thế nào khi không thể tìm ra tung tích của Hà Linh Chi, suốt hai mươi tám năm qua, Phương lão gia chưa từng thấy con trai mình khổ sở đến như thế, hắn bỏ qua cái tôi, bỏ qua thanh danh, bỏ qua sự nghiệp của bản thân chỉ vì muốn đem cô trở về, đến bây giờ ngay cả mạng sống hắn cũng không cần.

Nếu như hôm nay ông ngăn cản Triệu Y Vân tiếp tục quá trình đào thải, thì sau khi tỉnh dậy hắn nhất định sẽ hận bọn họ, thậm chí là trở nên điên loạn, nếu đã như vậy chi bằng hãy để hắn làm những gì hắn muốn, dù hắn có ra đi, thì cũng là ra đi trong thanh thản, chứ không phải được sống nhưng lại chịu sự dằn vặt không cam tâm.

Phương phu nhân nghe lời nói đó của chồng mình thì chỉ im lặng ôm lấy ông mà khóc, bởi vì bản thân bà cũng có cùng suy nghĩ với Phương lão gia, nhưng thân là một người mẹ, phải chứng kiến con mình chết ngay trước mắt mà chẳng thể làm gì, thử hỏi có ai không đau lòng đây?

Nhận được quyết định của hai người, Triệu Y Vân thở dài định quay người bước đi thì đúng lúc này, từ lối ra vào của khu thí nghiệm, một thân ảnh khoác trên mình một bộ tây phục màu trắng đứng ung dung tại đó hướng cái nhìn khó khăn đến chỗ bọn họ, như thể muốn tiến đến nhưng lại lưỡng lự khó xử.

Phương lão gia sau khi nhìn đến anh ta thì liền bất động như không dám tin, ở trong lòng ông, Phương phu nhân cũng nhận ra được sự khác lạ của chồng mình, nâng ánh mắt phóng theo hướng nhìn của ông, tiếp đến chính bà cũng phải bất ngờ vô cùng, đôi chân theo phản xạ bước đến gần anh hơn để nhìn thật rõ gương mặt kia.

Ở lối ra vào, người đàn ông kia khi nhìn thấy Phương phu nhân ngày một tiến gần mình thì vô thức nắm chặt hai bàn tay. Sau khi đứng đối diện với anh, đôi bàn tay với vài nếp nhăn của Phương phu nhân run run nâng lên chạm vào gương mặt anh tuấn ấy, tiếp đến những hàng nước mắt lại thi nhau chảy xuống, giọng nói ấp úng khó khăn nói:

“Thành… có phải Thành hay không??... Là Tiểu Thành của mẹ có phải không???”. Đọc‎ thê𝙢‎ nhiều‎ t𝑟uyện‎ ở‎ ~‎ t𝑟u𝙢‎ t𝑟uyen.Vn‎ ~

Dứt lời, không kịp để người đàn ông kia trả lời, Phương phu nhân lập tức ôm trầm lấy anh, vòng tay của bà rất chặt, giống như sợ nếu bà buông tay, anh lại biến mất giống như mười năm trước vậy.

“Tại sao bây giờ con mới trở về??”

Trước câu hỏi này, anh vẫn chọn cách im lặng không nói gì, ánh mắt có chút ngượng ngập không dám đối diện với cái nhìn yêu thương của bà. Phương lão gia ở một bên thấy thế thì nghiêm nghị nói:

“Có chuyện gì thì vào đây rồi nói.”

Nghe vậy không để cho anh có hành động gì, Phương phu nhân đã vội vàng nắm tay anh mà kéo vào, sau khi nhìn thấy rõ gương mặt của anh, Khương Tuấn Hạo liền nói:

“Sóc Đất?”

Không sai, anh ta chính là người đứng đầu của tổ chức Sóc Đất, trung tâm mua bán thông tin nhanh và chính xác nhất toàn giới hắc đạo. Hiển nhiên sự có mặt của anh tại nơi này khiến bọn họ khó hiểu vô cùng, đặc biệt là khi Phương phu nhân xưng với anh là mẹ.

“Đây là…”, Triệu Y Vân khó hiểu hỏi.

“Phương Thần Thành! Tôi và Phương Thần Phong là anh em sinh đôi!”, anh cất giọng trầm ấm đáp.

Nghe cái tên cũng đủ để mọi người hiểu thân phận của anh, bọn họ thật không ngờ ngoài Phương Thần Phong ra, hai vợ chồng Phương lão gia còn có một người con trai nữa. Lúc này Phương lão gia mới hỏi:

“Rốt cuộc cũng trở về rồi sao?”

Trước sự uy nghiêm của ông, Phương Thần Thành chỉ biết im lặng cúi đầu không trả lời. Trong bầu không khí lúng túng, ngượng ngập ấy, từ cửa phòng thí nghiệm, một trợ phẫu hối hải chạy ra nói lớn:

“Tiến sĩ Triệu, không hay rồi!! Phương thiếu đang lên cơn co dật, cậu ấy sẽ không chống đỡ thêm được nữa.”

Nghe đến đây, bầu không khí tang thương một lần nữa lại vậy quanh căn phòng. Phương Thần Thành sau khi nghe trợ phẫu báo cáo thì liền nhíu mày, anh không nghĩ rằng tình hình lại phức tạp đến như vậy, vì vậy anh gấp gáp nói:

“Là Phong đã gọi điện cho tôi, nói muốn tôi cứu sống lấy vợ con anh ta!”

Dù giữa hai người có hiểu lầm gì đi chăng nữa nhưng bọn họ vẫn mang chung dòng máu, anh không thể đứng im thấy chết mà không cứu.

[…]