Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu

Chương 63



Trụ sở chính Hắc Phong Bang.

Sau khi đến nơi, Phương Thần Phong liền trực tiếp dẫn Hà Linh Chi đến phòng nghiên cứu.

Tại đây, Hà Linh Chi một lần nữa được gặp lại Triệu Y Vân.

Sở dĩ hắn đưa cô đến đây là để Triệu Y Vân phân tích lại một chút xem cô có còn chút di chứng nào từ thứ bột kia hay không.

Nhận được tín hiệu, Triệu Y Vân liền ra dấu ý bảo Hà Linh Chi đưa tay ra.

Vì hiện tại cô không được phép nhìn hay ngửi thấy máu nên Triệu Y Vân buộc phải lấy máu cô từ căn phòng khác có thiết bị khử khuẩn và khử mùi. Hai phòng này nối nhau chỉ bằng một ô thoáng nhỏ, giống như phòng thẩm vấn ở sở cảnh sát vậy.

Vì lấy máu xong cần phải mất một khoảng thời gian khá dài để phân tích, nên Hà Linh Chi cùng Phương Thần Phong trực tiếp ngồi tại đó chờ luôn.

Trong lúc chờ đợi kết quả, Phương Thần Phong liền đưa cho Hà Linh Chi một cuốn sách, ý bảo cô hãy xem nó.

Hà Linh Chi khá tò mò nên trực tiếp nhận lấy rồi mở ra ngay.

Xem xét cuốn sách qua một lượt cô mới biết rằng đây là một cuốn sách chỉ có ảnh mà không có chữ.

Lật mở trang đầu tiên, là chân dung của một con sói, mặc dù đó chỉ là gương mặt thôi nhưng Hà Linh Chi thấy được từ đôi mắt kia như đang ẩn chưa một điều gì đó, nhưng cô không biết đó là thứ gì.

Vì quá khó hiểu, nên cô liền quay sang Phương Thần Phong hỏi:

“Anh đưa tôi thứ này làm gì?”

Phương Thần Phong chậm dãi nói:

“Xem hết nó, rồi nói cho tôi biết em thấy gì từ những hình ảnh này!”

Nghe Phương Thần Phong nói vậy, cô liền biết đây không phải một cuốn ảnh bình thường, mà bên trong nó hắn là chứa một câu chuyện hoặc một thứ gì đó rất sâu sắc.

Cau mày một chút rồi Hà Linh Chi cũng cúi đầu xem tiếp cuốn ảnh.

Trang thứ hai, là hình ảnh một bầy sói chỉ có hơn mười con đang đứng đối diện với một con sư tử đực đang trong tư thế giao đấu.

Lật tiếp trang thứ ba, là hình ảnh con sói đầu đàn như đang quay đầu bỏ đi.

Và trang thứ tư, cũng là trang cuối cùng. Bên trái bức hình là hình ảnh một con sư tử đực đang nằm bên cạnh một vị vua chúa trong cung điện, còn bên phải bức hình là một con sói đang ngửa đầu hú và đằng sau nó là một khu rừng.

Xem hết bốn bức ảnh, Hà Linh Chi vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa từ chúng, liền một lần nữa hướng Phương Thần Phong thắc mắc:

“Những bức hình này….là có ý nghĩa gì?”

Thấy cô không chịu xem một cách kĩ lưỡng đã quay ra hỏi, Phương Thần Phong liền tức giận nói.

“Em hãy chú tâm xem xét lại một lần nữa cho tôi!”

Nhận ra được sự tức giận của Phương Thần Phong, Hà Linh Chi cau mày cắn môi nhìn hắn một chút rồi lại nhìn trở lại cuốn sách.

Qua một lúc lâu, Phương Thần Phong mới hỏi lại lần nữa:

“Em đã nhìn thấy gì?”

“Tôi chỉ hiểu được bức ảnh thứ hai và thứ ba, đó là bầy sói vì thấy không thể đánh lại được con sư tử kia nên đành quay đầu bỏ cuộc. Còn hai bức ảnh còn lại… tôi không hiểu!”

Nghe câu trả lời của cô, Phương Thần Phong thâm trầm nói:

“Câu trả lời của em sai hoàn toàn!!!”

Lần này Hà Linh Chi có chút hơi cáu, chẳng phải hai bức ảnh đó rõ ràng có ý như vậy hay sao???

“Nếu tôi nói sai, vậy anh hãy giải thích cho tôi biết ý nghĩa của bốn bức ảnh này đi?”

Cuối cùng, Phương Thần Phong cũng đành thoả hiệp giải thích cho cô biết:

“Cuốn sách này có tên là sói đầu đàn. Đây là bài học đầu tiên mà mỗi người sau khi gia nhập Hắc Phong Bang đều phải trải qua. Bức ảnh đầu tiên, từ chân dung con sói này, em nhìn thấy được điều gì?”

Nhìn kĩ lại một chút, Hà Linh Chi lên tiếng trả lời:

“Có chút gì đó ngạo mạn!”

“Nói đúng hơn là kiêu ngạo và kiên định! Đây là hai phẩm chất vô cùng quý của loài sói. Con người không phải ai cũng cùng lúc có thể sở hữu hai phẩm chất này.”

“Bức ảnh thứ hai, một bầy sói hơn mười con đang chuẩn bị giao chiến với một con sư tử. Em nghĩ liệu bầy sói sẽ thắng, hay con sư tử sẽ thắng?”

“Nếu không xét đến bức ảnh thứ ba, thì bầy sói kia hoàn toàn có khả năng thắng!”

“Chính xác! Vậy tại sao con sói đầu đàn kia lại lựa chọn quay đầu?”

Nghe câu hỏi này của Phương Thần Phong, Hà Linh Chi liền gẩng mặt nhìn hắn rồi lắc đầu.

Thấy vậy, Phương Thần Phong liền thở dài trả lời:

“Con sói đầu đàn kia quay đầu, không phải vì chúng thua cuộc trước con sư tử. Mà là vì con sư tử kia là chúa tể sơn lâm nên sức chiến đấu của nó vô cùng lớn. Mặc dù bầy sói khá đông và hoàn toàn có khả năng thắng nó, nhưng….thương thế của bầy sói là vô cùng lớn. Là một con sói đầu đàn, nó phải có khả năng quan sát và phán đoán tình hình, cho dù bọn chúng có thắng nhưng thương vong cho đàn là quá cao thì sói đầu đàn sẽ lựa chọn rút lui chờ thời cơ thích hợp hơn để ra tay. Đó là sự kiên định từ loài sói. Bình tĩnh nhìn nhận, quan sát vấn đề một cách kĩ lưỡng rồi mới đưa ra quyết định hành động.”

Nói đến đây, Phương Thần Phong dừng lại nhìn Hà Linh Chi một chút rồi lại tiếp tục giải thích:

“Bức tranh cuối cùng, em thấy con sư tử kia đang nằm cạnh một vị vua chúa trong một toà lâu đài nguy nga, tráng lệ; còn con sói lại ở trong rừng. Em nghĩ sao về điều này?”

Qua sự phân tích ba bức ảnh trước của Phương Thần Phong, Hà Linh Chi liền suy ngẫm một lúc rồi đưa ra câu trả lời:

“Con sư tử kia mặc dù được sống trong sự nguy nga, đầy đủ nhưng cuối cùng cũng chỉ là thú cưng, là thứ mua vui cho con người. Nhưng con sói thì không, nó vẫn mãi là chính nó, không chịu sự kiểm soát của bất cứ thứ gì. Nhìn cách nó hú toát ra vẻ ngông cuồng và kiêu ngạo!”

“Chính xác! Vậy từ bốn bức ảnh này em rút ra được bài học gì?”

Nghe câu hỏi của Phương Thần Phong, Hà Linh Chi cắn căn môi một chút rồi trả lời:

“Cho dù bản thân có tài giỏi tới cỡ nào, kiêu ngạo ra sao thì lúc nào cũng phải giữ cho mình sự bình tĩnh cùng kiên định để phán đoán tình hình rồi mới hành động, nhằm giảm tổn thất đến mức tối thiểu cho bản thân và đồng đội. Và… dù có chuyện gì xảy ra thì hãy luôn luôn là chính mình, không vì thứ gì mà thay đổi!”

Sau khi có được đáp án từ cô, trên môi Phương Thần Phong lập tức dâng lên nụ cười tán thưởng:

“Tôi mong từ cuốn sách này, em có thể nhìn rõ được bản thân đang thiếu sót ở đâu!”

Không đáp lại lời của Phương Thần Phong, Hà Linh Chi chỉ nắm chặt cuốn sách trong tay rồi nhìn chằm chằm vào nó.

[…]