Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu

Chương 86: Lỗi sợ từ quá khứ



Rút kinh nghiệm từ bữa ăn lúc sáng, lần này Phương Thần Phong đã cố gắng tắm nhanh hết sức có thể để kịp ngồi vào bàn ăn trước Wiliam Franky. Chính vì vậy trong bữa ăn này, Phương Thần Phong ngồi cạnh Hà Linh Chi, còn Wiliam Franky ngồi cạnh Triệu Y Vân và Phương phu nhân vẫn ngồi tại vị trí thuộc về riêng bà.

Wiliam Franky sau khi ngồi xuống bàn ăn nhìn cảnh này cũng chỉ biết lắc đầu cười vì tính tình trẻ con của Phương Thần Phong, tình cảm của cả hai biểu hiện rõ như vậy mà không ai chịu thổ lộ ra ngoài, thực không hiểu nổi hai người này mà.

Trong suốt bữa ăn, Phương Thần Phong không ngừng gắp đồ ăn cho Hà Linh Chi, rồi thỉnh thoảng lại hướng phía Wiliam Franky ánh mắt hàm chứa ý cảnh cáo không hề che dấu. Wiliam Franky cũng không hề chịu thua thiệt, liên tục gắp đồ ăn vào bát Hà Linh Chi khiến trước mặt cô giờ đây không khác gì một núi đồ ăn, không dừng lại ở đó, hai cặp chân dài mà mạnh mẽ dưới gầm bàn cũng đấu đá nhau không ngừng.

Nhìn một màn này, Triệu Y Vân cũng chỉ im lặng ăn mà không nói câu gì, thấy cô như vậy, Hà Linh Chi liền gắp cho cô một miếng cá đã được gỡ bỏ xương. Nhưng đáp lại Hà Linh Chi chỉ là cái lắc đầu của Triệu Y Vân:

“Cậu ăn đi, mình không ăn cá.”

“Sao thế Y Vân? Chẳng phải cậu thích ăn cá nhất hay sao?”

“Trước kia là như vậy, nhưng bây giờ thì không!”

“Nhưng…”

“Mình đã nói là mình không ăn, tốt nhất là cậu nên lo cho bản thân trước đi!”, Triệu Y Vân có chút khó chịu, lớn tiếng cắt ngang lời Hà Linh Chi.

Nhận ra bản thân đã hơi mất kiềm chế cảm xúc, Triệu Y Vân liền nói:

“Mình xin lỗi, Linh Chi. Có một số chuyện làm mình không vui, cộng thêm việc ngày mai là buổi thử nghiệm cho nên…”

“Không sao đâu, mình hiểu mà.”, Hà Linh Chi mỉm cười cho qua.

Nghe vậy, Triệu Y Vân đứng lên nói:

“Vậy mọi người cứ tiếp tục, mình trở về phòng trước. Phu nhân, cháu xin phép đi trước.”

Phương phu nhân nhìn Triệu Y Vân một lúc rồi cũng mỉm cười nói:

“Được, con lên nghỉ ngơi đi.”

“Cảm ơn phu nhân.”

Dứt lời, Triệu Y Vân liền đi về hướng cầu thang. Wiliam Franky cảm thấy biểu hiện của cô ấy có phần hơi lạ cũng liền đứng dậy nói:

“Bác gái, cháu đi xem cô ấy một chút.”

“Uhm.”

Cả ba người đều nhìn theo hướng mà Triệu Y Vân cùng Wiliam Franky khuất dạng.

“Nhìn gì chứ hả? Mau ăn đồ ăn của em đi!”, Phương Thần Phong che khuất tầm nhìn của Hà Linh Chi khó chịu nói.

“Tôi đã ăn no lắm rồi, các anh đầu óc có vấn đề hay sao mà gắp cho tôi nhiều như vậy chứ hả?”, Hà Linh Chi tức giận đáp trả.

“Em ăn được bao nhiêu mà kêu no chứ? Mau ăn hết đi, tôi không nói nhiều đâu!”

“Tôi đã nói là tôi không ăn được nữa mà!”

“Cho em ba giây để cầm đũa lên.”

“Anh thử ăn đi xem có hết chỗ này hay không mà ép tôi …”

Nhìn Phương Thần Phong cùng Hà Linh Chi cãi nhau qua lại, rồi lại nhìn về hướng Triệu Y Vân vừa rời đi, Phương phu nhân nheo nheo đôi mắt suy tư.



“Y Vân… Y Vân… đợi anh một chút… TRIỆU Y VÂN!!!”

Nghe Wiliam Franky gọi hẳn họ tên mình, lúc này Triệu Y Vân mới chịu dừng bước chân, nhưng cũng không quay đầu lại nhìn hắn. Thấy vậy, Wiliam Franky liền đi tới đứng trước mặt cô nói:

“Hôm nay em bị làm sao vậy? Buổi trưa lúc ở nhà hàng anh đã thấy em rất kì lạ rồi, lại thêm chuyện vừa nãy nữa. Rốt cuộc em có tâm sự gì sao?”

“Không có gì, chỉ là một số chuyện khó giải quyết, anh tốt hơn hết vẫn là đừng quan tâm làm gì!”, Triệu Y Vân hờ hững đáp.

“Lần đầu tiên anh thấy em không giải quyết được vấn đề nào đó đó. Có thể kể anh nghe chứ? Biết đâu anh có thể giúp được gì cho em thì sao?”

“Không thể! Anh sẽ không thể giúp được gì đâu!”, dứt lời Triệu Y Vân lướt qua người Wiliam Franky rời đi, để lại một mình hắn trên dãy hành lang dài.

Vừa vào tới phòng ngủ, Triệu Y Vân liền ngồi xuống ngay dưới chân cánh cửa phòng, hai tay vòng qua ôm lấy đầu gối rồi gục mặt xuống đó, một lúc sau lại ngẩng lên nhìn lên trần nhà.

‘Rốt cuộc thì cô phải làm sao đây? Điều này thực sự quá khó khăn, cô sợ rằng bản thân không có đủ dũng cảm để làm điều đó!’

Wiliam Franky lúc này đã đứng ngoài phòng ngủ của cô từ bao giờ, cánh tay đưa lên định gõ cửa phòng nhưng cuối cùng lại dừng lại giữa không trung. Suy nghĩ một hồi, anh quyết định rời đi, nếu cô đã không muốn cho hắn biết thì dù hắn có làm gì cũng không thể biết được, vẫn là cho cô thời gian để bình tĩnh thì tốt hơn.

Nghĩ vậy, Wiliam Franky liền quay bước rời đi.



Kết thúc bữa ăn như đi đánh trận đối với Hà Linh Chi, cô liền nhanh chóng trở về phòng, còn Phương Thần Phong như dự định ban đầu của hắn thì sẽ là lên thư phòng làm cho xong công việc còn dang dở, nhưng nghĩ tới việc mai là ngày thử nghiệm thuốc của cô, chắc hẳn trong lòng cô sẽ có những lo lắng, vì thế liền chuyển hướng đi về phía phòng ngủ.

Vừa vào đến nơi, quả không ngoài dự đoán của hắn, Hà Linh Chi cô mặc dù đang ngồi trên giường, mắt thì nhìn hướng chiếc ti vi màn hình lớn đang chiếu bộ phim tình cảm nào đó, nhưng khuôn mặt cô thực vô hồn, đến nỗi hắn đi đến rồi ngồi cạnh cô từ lúc nào mà cô cũng không hay.

Khom người xuống nâng cô lên đặt cô ngồi gọn trong lòng mình, Phương Thần Phong lên tiếng hỏi:

“Em đang lo lắng cho ngày mai sao?”

Vì quá chú tâm suy nghĩ nên Hà Linh Chi bị hành động của Phương Thần Phong làm cho giật mình, nhưng cũng không đẩy hắn ra mặc hắn chứ thế ôm cô, Hà Linh Chi cảm thấy như vậy cũng tốt, cái ôm của hắn đã làm cho tâm tình của cô nguôi ngoai đi một chút:

“Cũng không hẳn. Trước kia khi ở Huyết Sắc Bang cũng đã thử nhiều lần… nhưng đều không thành công.”

Nghe vậy, vòng tay ôm cô của Phương Thần Phong càng chặt hơn, hắn cất giọng trầm ấm:

“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, em đừng quá lo lắng. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sẽ ở đây, bên cạnh em, em sẽ không phải chiến đấu một mình.”

Nghe những lời này của Phương Thần Phong, hốc mắt Hà Linh Chi bỗng cay xè, cô không biết bản thân có nên nói ra tình cảm của mình đối với hắn hay không. Bởi vì cô rất sợ, sợ rằng sau khi nói ra tất cả liền phát hiện đối với Phương Thần Phong, cô chỉ là hứng thú nhất thời, cô sợ bản thân sẽ bị hắn bỏ rơi giống như cách mà cha mẹ cô đã bỏ rơi cô vậy. Một lần là quá đủ đối với cô rồi!!!

“Tôi buồn ngủ rồi, chúng ta nên đi ngủ thôi.”, Hà Linh Chi lí nhí đáp.

“Được! Chúng ta đi ngủ.”

Giọng nói của Hà Linh Chi có pha chút nghèn nghẹn, như thể đang kìm nén thứ gì đó. Phương Thần Phong thấy vậy liền biết là cô không muốn nói gì thêm về chuyện này nên cũng đành im lặng, nhanh chóng sắp sếp chỗ nằm cho cô thật tốt ở trong lòng mình, rồi ôm cô thật chặt cùng chìm vào giấc ngủ.

[…]