Cô Vợ Mù Của Thẩm Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 72



Cả ngày hôm nay Thư Trạch không ra ngoài, cậu ta ở lại khách sạn vì mệt nên không đi cùng mọi người.

Đến khi mọi người về cậu liền đi ra ngoài hỏi chuyện từng người từ Mộ Diễn, Mộ Sơ đến Doanh Doanh hay là bà Tiếu cũng không ai trả lời nhưng chỉ khi cậu hỏi Đình Đình cô ấy liền kể cho cậu nghe.

Buổi tối hôm nay khi cô vừa bước từ nhà tắm ra, Doanh Doanh vẫn đang lau khô tóc cô bất ngờ khi anh ở trong phòng mình.

"Sao anh lại vào đây?"

"Em muốn biết câu trả lời không?"

Cô nhìn anh rồi vui vẻ gật đầu, anh liền ghé sát tai cô thì thầm.

"Anh vào đây vì nhớ em đó."

Nghe câu nói đó của anh cô có chút hơi ngượng, Doanh Doanh liền quay mặt đi không để cho anh thấy khuôn mặt đỏ ửng lên của cô.

Cái tên Mộ Diễn này lúc nào cũng vậy, lúc thì chọc cho cô tức điên lên, có lúc thì khiến cô khiếp sợ còn bây giờ thì lại thả thính thế này.

Cô đưa tay nhéo anh một cái, cô nói "anh chỉ giỏi nịnh vợ thôi."

Cả hai ngồi nói chuyện với nhau thì cô nhận được tin nhắn từ Mộ Sơ gửi tới, đọc xong dòng tin nhắn đó khuôn mặt cô liền tỏ vẻ không vui.

Nhìn cô có vẻ buồn, Mộ Diễn thắc mắc hỏi "em sao vậy?"

"Mộ Sơ, em nợ anh ấy quá nhiều thứ...em không biết ngày mai phải đối diện với anh ấy thế nào...không biết anh ấy có giận em không?" cô nói.

"Anh tin là thằng bé sẽ hiểu và chấp nhận quyết định của em, trong tương lai nó sẽ tìm được tình yêu của cuộc đời mình."

Mộ Diễn nói rồi ôm cô vào lòng, anh biết bây giờ đứng giữa anh và em trai của anh cô đang rất khó xử.

[...]

Sáng hôm sau cô đi ra ngoài từ sớm nên đã để lại tờ giấy nhỏ dán ở tủ đầu giường.

Cô cùng Mộ Sơ đi đến một quán cafe, Doanh Doanh nhường cho anh nói trước. Mộ Sơ cũng ấp úng một lúc lâu mới dám nói ra những đều mình che dấu lâu nay.

"Ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên anh đã thật sự thích em, cứ ngỡ là chúng ta sẽ quen nhau nhưng rồi biết em là chị dâu của anh...kết hôn cùng với anh trai anh..."

[...]

Sau khi nói chuyện với nhau xong, anh cũng đưa cô về lại khách sạn.

Lúc ở quán khi anh nói hết tình cảm dành cho cô, Doanh Doanh sau đó đã nói một câu với Mộ Sơ rằng.

"Chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau...nếu kiếp sau có duyên với nhau chắc chắn em sẽ đi tìm anh...cảm ơn anh vì tất cả."

Về lại khách sạn cũng đúng lúc mọi người đang thu xếp đồ đi về thành phố, công việc ở công ty anh đã bỏ nó mấy ngày nay rồi.

[...]

Mọi người ai nấy cũng đều đã mệt khi đi đường dài như vậy nên vừa về đến nhà ai nấy cũng đã cảm thấy buồn ngủ.

Cô cùng với anh đi lên phòng ngủ của mình trước, để lại mẹ anh với Đình Đình ở dưới nhà chỉ biết lắc đầu với hai người.

Mọi chuyện cũng đã giải quyết xong hết rồi nên từ lúc về nhà hai người họ cứ dính nhau không thể tách rời ra khỏi, chỉ 1 giây không thấy cô anh đã vội vàng chạy đi tìm vợ của mình.

Đình Đình lần đầu biết ăn cơm chó là thế nào chứ bà Tiếu đã quá quen với việc này từ lúc anh quen Tuyết Như rồi.

[...]

Buổi sáng, ánh nắng mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa mỏng manh rọi vào trong phòng. Trên chiếc giường êm ái một cảnh tượng hết sức ngọt ngào của cả hai con người này thật khiến người khác ganh tị, họ đúng chuẩn là cặp vợ chồng son.

Anh đã thức dậy trước nhưng vẫn không rời khỏi giường mà nằm kế bên nhìn cô đang ngủ, Doanh Doanh cũng từ từ thức giấc do ánh nắng chiếu vào khiến cô bị chói mắt.

"Anh dậy từ lúc nào vậy?"

"Mới lúc nãy thôi."

Thấy anh cứ liên tục nhìn mình, cô liền ngại ngùng nói "anh mau...đi vệ sinh cá nhân đi."

"Cho anh ôm em xíu anh sẽ đi liền nha...vợ yêu..."

Dù cô đã nói vậy nhưng cái tên này vẫn cứ nằm lì ở đó, không biết từ lúc nào anh lại chuyển sang trẻ con như vậy hay là anh muốn cô cho anh một trận rồi mới tỉnh ra.

Khoảng một lúc sau khi nhận được điện thoại của thư ký anh mới chịu vệ sinh cá nhân rồi cùng cô xuống ăn sáng, trước khi đi làm anh còn không quên dành cho tặng cô một nụ hôn ngọt ngào.