Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 135: Trình độ không được



Sở Minh Nguyệt không nhận ra gương mặt Bạch Hoài An có chút không bình thường, nhìn thấy cô lơ đơ, ánh mắt mơ màng, mới do dự một chút, nói với Hoắc Tùng Quân: “Cậu ấy, hình như cậu ấy say rồi”.

Hoắc Tùng Quân ngẩn ra: “Cô ấy mới uống một cốc rượu thôi mà, hơn nữa vừa rồi cũng không thấy say lắm”

Chưa nghe thấy loại rượu nào mà đến nửa tiếng mới say.

Anh nhìn chai đồ uống trong tay Bạch Hoài An, lúc này mới chú ý đến vấn đề: “Thứ cậu ấy uống không phải là nước ngọt, là rượu”

Hoắc Tùng Quân vừa để Bạch Hoài An đang say rượu tựa vào vai mình, vừa cầm chai nước ngọt qua nhìn, nhất thời dở khóc dở cười

Đây hoàn toàn không phải là nước ngọt, là rượu có vị nước trái cây, uống gần như không có mùi rượu, hoàn toàn là mùi nước trái cây, nhưng còn rất mạnh.

Vốn dĩ tửu lượng của Bạch Hoài An đã không tốt, chai rượu này đã uống gần hết rồi, chẳng trách lại say như vậy.

“Hoắc Tùng Quân, em… đầu em hơi choáng, rất khó chịu”

Cả người Bạch Hoài An dựa vào trên người Hoắc Tùng Quân, say mê man, đôi mắt tràn đầy sương mù, khiến đôi mắt hoa đào trở lên đẹp mê hồn.

Yết hầu Hoắc Tùng Quân chuyển động lên xuống, trong lòng cũng nóng bỏng, nhưng rất nhanh, giọng ca khó nghe của Lâm Bách Vĩ đã dập tắt ngọn lửa trong lòng Hoắc Tùng Quân.

Nhìn Bạch Hoài An đang ôm cổ mình, gương mặt nhỏ không ngừng cọ vào cằm mình, cuối cùng Hoắc Tùng Quân cũng không thể chịu được rút cánh tay ra, ôm cả người cô lên người mình, vỗ nhẹ lưng Bạch Hoài An, giọng nói dịu dàng đến không thể tin được: “Muốn ngủ sao?”

“Đúng, rất mệt, muốn ngủ” Trong giọng nói của Bạch Hi An có sự ngọt ngào nũng nịu. Hoắc Tùng Quân chỉ đành nói với Sở Minh Nguyệt và những người khác: “Tôi tìm quản lý sắp xếp cho Hoài An một phòng

Những người khác cũng biết chuyện Bạch Hoài An uống nhầm rượu, cũng hiểu, chỉ có ánh mắt Lâm Bách Châu nhìn bóng dáng Hoắc Tùng Quân bể Bạch Hoài An đi càng thêm thâm sâu hơn.

Đến lúc đó chỉ có hai người Hoài An và anh ta ở đấy, ai biết đồ chó Hoắc Tùng Quân sẽ làm gì với Hoài An chứ.

“Tôi cũng đi cùng.”

Anh ta chuẩn bị đứng dậy, bị Lâm Bách Vĩ trực tiếp ẩn xuống: “Em đi làm gì chứ? Đừng quên bây giờ người ta là người yêu của nhau, em đi rồi không thấy ngượng sao?”

Lời này quả thật không thể nào phản bác, nếu như Hoắc Tùng Quân không xác nhận quan hệ với Hoài An, anh ta đi thích đi theo thì đi, nhưng bây giờ anh ta hoàn toàn không có lập trường.

Lâm Bách Châu mím môi, chỉ có thể ngồi xuống.

Lâm Bách Vĩ nói với Trần Thanh Minh: “Nào, Tổng giám đốc Trần, bấm cho tôi bài ‘Chân trời nơi nào không có cỏ thơm Vốn dĩ tâm trạng của Lâm Bách Châu đang rất ảm đảm, nghe thấy câu này, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.

Loại chuyện rắc muối vào vết thương này, Lâm Bách Vĩ làm thật thuận tay mà.

Lâm Bách Châu nhịn một lúc lâu, luôn ám thị, đây là anh trai ruột của mình, là anh trai ruột, mới không làm ra hành động đại nghĩa diệt thân.

Hoắc Tùng Quân bế Bạch Hoài An vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, kiên nhẫn cởi giày và áo khoác cho cô, đang chuẩn bị đắp chăn cho cô, đột nhiên một đôi cánh tay trắng như tuyết duỗi ra, ôm lấy cổ anh.

Gương mặt xinh đẹp của Bạch Hoài An tiến lại gần, dụi chiếc mũi nhỏ vào chiếc mũi cao của anh, trong giọng nói mang theo sự làm nũng của hơi rượu: “Hì hì, Hoắc Tùng Quân, em rất thích anh, rất thích anh”.

Lời nói vô thức của Bạch Hoài An, khiến trái tim Hoắc Tùng Quân mềm nhũn thành vũng nước.

Hoắc Tùng Quân ôm em cô, giọng nói khàn khàn lại cưng chiều: “Thích bao nhiêu?

“Đặc biệt đặc biệt thích, khi trở thành bạn gái của anh, em vui đến mức muốn bay lên.” Cô vẫn còn say, khi nói ra những lời này rõ ràng là rất chân thành.

Hoắc Tùng Quân dường như không khống chế được mình nữa, có một loại xúc động muốn nhập cả người cô vào trong xương cốt mình.

Bạch Hoài An nói xong câu này, khóe miệng nhệch ra, nước mắt chảy ra, đặc biệt tủi thân: “Lúc trước anh đối với em không tốt, em sợ sau này anh cũng không tốt với em. Một năm đó em rất khó chịu, trong lòng em biết rõ anh rất xấu, anh lừa em, anh thích người khác, nhưng em vẫn không nhịn được mà nhớ anh, muốn gặp anh”

“Hoắc Tùng Quân, sao anh lại xấu như vậy chứ?”

Bạch Hoài An nghẹn ngào, nước mắt chảy xuống từng hạt một, giống như chảy vào trong trái tim Hoắc Tùng Quần vậy.

Tim anh dường như bị bóp chặt lại, tràn đầy đau lòng lau nước mắt cho cô.

Sau khi Bạch Hoài An trở về, biểu hiện vô cùng mạnh mẽ trước mặt anh, từ sự bài xích chán ghét ban đầu đến sự tiếp nhận yêu thích bây giờ, cô vẫn chưa từng biểu hiện sự tủi thân đau buồn như vậy trước mặt mình.

Lâm Bách Vĩ nghe thấy anh trai mình cuối cùng cũng nói được một câu mà mình thích nghe, khóe miệng cong lên cười, nhàn nhạt nói: “Anh, cần phải tính thêm một chút, cắt đầu bỏ đuôi, e rằng cũng chỉ có tầm hai mươi mấy phút thôi.”

Ngón tay Hoắc Tùng Quân bóp kêu răng rắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai người nghĩ nhiều rồi, Hoài An uống say rồi, sao tôi có thể vào lúc này giở trò với cô ấy được chứ? Tôi cũng không phải là dã thú”

Châu Hữu Thiên thấy bọn họ nói chuyện càng ngày càng đột phá giới hạn, vội vàng hồ dừng lại: “Đừng nói nữa, ở đây còn có con gái đấy, các người chú ý một chút.”

Quả thật Sở Minh Nguyệt cảm thấy có chút ngại ngùng, mấy người đàn ông nói chuyện với nhau, mình nghe vào quả thật có chút không thích hợp, đặc biệt nhân vật chính còn là bạn thân mình với bạn trai của bạn thân mình.

Sở Minh Nguyệt cảm kích nhìn Châu Hữu Thiên, đối phương đáp lại cô ấy bằng một nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Khuôn mặt đẹp trai, dương quang tùy ý, vẻ đẹp khiến bao người phải khao khát.

Tim Sở Minh Nguyệt đột nhiên kịch liệt chuyển động. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bị Bắt Trở Thành Nữ Vai Ác Tiểu Kiều Thê
2. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
3. Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
4. Hoa Hồng Đỏ Và Súng
=====================================

——————–