Cô Vợ Ngoan Giờ Thay Đổi Rồi

Chương 49: Liệu Đả Chảy Qua Chuyện GÌ "2"



Một người cực kỳ hiền lành tốt bụng, đến khi nổi giận lại vô cùng đáng sợ.

Trần Lâm Dụ nhấc chân định rời đi thì Tưởng Phàm lại ra ngăn đón.

“Giám đốc Dụ, tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn Lê Thị, tên Tưởng Phàm, có tiện tán gẫu với tôi vài câu không?”

Trong phòng uống trà hạng nhất.

Trong không khí là mùi trà thơm ngát, hơi nước lượn lờ bốc lên, che lấp hai gương mặt tuấn tú mờ ảo.

Tưởng Phàm ngồi đối diện Trần Lâm Dụ, là chủ nhà, anh ta chủ động bưng chén trà lên mời: “Kim Tuấn Mi được sản xuất bởi nông trang trà nhà chúng tôi, anh Trần không ngại nếm thử xem có hợp khẩu vị không”.

“Cảm ơn”,Trần Lâm Dụ khẽ gõ mặt bàn, cử chỉ tao nhã thong dong đến lạ.

Hoàn toàn khác với vẻ lúng túng bó tay bó chân khi đứng trước Hà Nam.

Tưởng Phàm ngước mắt lên, lặng lẽ quan sát người đàn ông trước mặt, đây chính là cháu trai của ông cụ Trần, một thế hệ người lái tàu trẻ của tập đoàn Trần Thị, anh ta nghe danh đã lâu, cũng muốn gặp thử một lần.

Trần Thị được ông cụ Trần một tay sáng lập ra, cũng được xem là công ty gia đình, dần trở nên hưng thịnh và phát đạt, nhưng thế hệ sau thì lại quá yếu kém, mãi đến khi đứa cháu đích tôn nhà họ Trần được đưa lên kế nghiệp thì mới dần trở lại đỉnh huy hoàng.

Người đã giúp tập đoàn Trần Thị trở nên giàu có và phát triển nhất thành phố Bắc chính là thanh niên đang ngồi trước mặt anh ta, tuổi tác cũng xấp xỉ, Trần Lâm Dụ.

“Tôi ngưỡng mộ anh Trần đây đã lâu, luôn muốn tìm một cơ hội để trao đổi chút kinh nghiệm.

Nhưng anh cũng biết đó, hai tập đoàn luôn là nước sông không phạm nước giếng, cơ hội để hợp tác trao đổi cũng không nhiều”.

Trần Lâm Dụ nhìn thẳng vào Tưởng Phàm, giọng nói hết sức bình tĩnh và lạnh nhạt:“Phó tổng giám đốc Tưởng, tôi biết anh, anh chính là cánh tay đắc lực của Hà Nam”.

Tuy anh không thể điều tra được thông tin về Hà Nam. nhưng người bên cạnh cô thì anh có biết một hai, Tưởng Phàm này không chỉ là cánh tay đắc lực của cô mà còn là con trai của tài xế lái xe cho nhà họ Lê.

Ba năm trước chủ tịch Lê và phu nhân ông ấy gặp tai nạn xe cộ qua đời, tài xế cũng tử vong ngay tại chỗ, đó chính là bố Tưởng Phàm.

Hà Nam không trách người nhà họ Tưởng, chẳng những lo liệu cho nhà họ Tưởng từ trên xuống dưới mà còn dẫn theo Tưởng Phàm ra nước ngoài, giữ bên cạnh, sau đó vào tập đoàn Lê Thị để giúp đỡ cô.

Tưởng Phàm nở nụ cười hòa nhã: “Nhà họ Lê có ơn với nhà họ Tưởng chúng tôi, cái ơn đó nặng như núi, tôi và tổng giám đốc Lê cùng nhau trưởng thành, hay có thể nói là tôi nhìn cô ấy trưởng thành.

Trong lòng tôi, cô ấy không chỉ là sếp, mà còn là em gái”.

Đôi mắt đen như mực của Trần Lâm khẽ híp lại: “Ồ, thanh mai trúc mã”.

Tưởng Phàm bật cười: “Không, tôi là người bảo vệ cô ấy.

Giống như chàng kỵ sĩ bảo vệ cho công chúa của mình trong truyện cổ tích vậy.

Thế nên tôi không cho phép bất kỳ ai bắt nạt cô ấy, làm cô ấy tổn thương”.

Nói đến đây, vẻ dịu dàng của anh ta trở nên lạnh lùng hơn vài phần.

Trần Lâm Dụ vẫn bình tĩnh nhìn anh ta, không hề có dao động cảm xúc gì.

Tưởng Phàm tiếp tục nói: “Hôm nay tôi hẹn anh ra đây để tìm hiểu một chút, rốt cuộc trong suốt ba năm tổng giám đốc Nam mất tích đó đã trải qua những gì.

Anh và tổng giám đốc của chúng tôi có quan hệ gì”.

Nghe đến đó, ánh mắt Trần Lâm Dụ có vẻ thất vọng nhàn nhạt chợt lướt qua.

Anh còn định mượn quan hệ của Tưởng Phàm và Hà Nam để tìm hiểu xem anh ta biết được gì không, có lẽ anh sẽ tìm được đáp án mình muốn từ người này, nhưng xem ra Tưởng Phàm hoàn toàn không biết được gì cả.

Trần Lâm Dụ cầm chén trà đi, nhập một ngụm: “Quan hệ của anh với Hà Nam tốt như thế mà cô ấy không nói gì với anh hả?”

Tôi không phải là anh ruột cô ấy, có một số việc cô ấy sợ tôi lo nên không nói cho tôi biết”.

Tưởng Phàm ăn ngay nói thật: “Nhưng sau khi cô ấy trở về, tôi có thể nhận ra cô ấy có tâm sự, tính cách cũng không còn hoạt bát vui vẻ như ngày xưa nữa.

Tôi nghĩ trong ba năm đó, chắc chắn cô ấy đã trải qua rất nhiều chuyện nên mới trở thành như vậy”.

Trần Lâm Dụ khẽ nhíu mày, anh cũng chợt nhận ra, khi Hà Nam vừa mới gả cho anh, đúng là cô hoạt bát hơn rất nhiều, cũng dịu dàng ngoan ngoãn lắm.

Nhưng bây giờ trước mặt anh, người con gái đó chẳng hề có sự vui vẻ gì, nói câu nào cũng giấu kim trong đó, hệt như đang đối mặt với kẻ thù.

“Ba năm trước, bố tôi chở chủ tịch Lê và phu nhân đến thành phố Bắc là để cầu hôn cho tổng giám đốc Lê.

Nhưng anh lại nói cô ấy gả cho anh…”

Tưởng Phàm nhìn anh thật lâu: “Anh chính là người đàn ông mà cô ấy thầm thương trộm nhớ suốt mười năm đấy ư?”

Con ngươi Trần Lâm Dụ chợt co rụt lại, đáy mắt đầy nỗi khiếp sợ.

Cầu hôn? Thầm thương trộm nhớ mười năm?

Hà Nam với anh ư?

Trường đua ngựa Bắc Giao.

Nơi này vẫn còn trong quá trình thi công, mặt đất cũng gồ ghề không được bằng phẳng, Hà Nam thay đôi giày đế bằng này quả nhiên là lựa chọn sáng suốt.

“Cẩn thận”.

Phó Vực giơ tay đỡ lấy cô, Hà Nam cũng không từ chối, lịch sự nói lời cảm ơn, đưa tay tới.

“Tay em…”, Phó Vực vuốt ve lòng bàn tay Hà Nam một chút, lật qua xem, lại không nhịn được kinh ngạc: “Tại sao một lá ngọc cành vàng như em mà tay lại có nhiều vết chai như thế?”

Tay Hà Nam. lưng bàn tay và lòng bàn tay là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.

Lưng bàn tay trắng nõn lại mềm mịn, ngón tay thon dài nhỏ nhắn, trông hệt như nàng công chúa quanh năm không dính chút nước mưa, nhưng lòng bàn tay nhiều vết chai sần thế này, nhất là đầu ngón tay, vuốt thôi cũng cảm nhận được.

“Thảo nào trước kia Lâm Dụ vẫn tưởng em là gái quê”.

Anh ta sờ tới sờ lui lòng bàn tay Hà Nam như vừa gặp được kỳ quan thế giới gì đó.

Hà Nam nhíu mày, rụt tay về, không phục phản bác: “Con gái dưới quê thì sao, ai quy định đứa nhỏ lớn lên trong thành phố thì không được có vết chai trong lòng bàn tay? Tay anh cũng đâu có ít hơn tôi tí nào”.

Phó Vực xòe bàn tay to lớn của mình ra: “Tôi là bộ đội cầm súng mà, ngày nào cũng trải qua huấn luyện ma quỷ, em có thể giống tôi được chắc?”

Nói đến chuyện này, Hà Nam lại bất giác nhớ tới Trần Lâm Dụ, lòng bàn tay anh cũng đầy vết chai như thế.

“Này, tôi đang là người theo đuổi em đấy nhé.

Nhớ tới người đàn ông khác trước mặt tôi, tôi sẽ ghen đó”, Phó Vực bất mãn nói.

Hà Nam ngước lên: “Tại sao anh…”

Hà Nam mím môi.

" Sao tôi biết em đang nghĩ tới người đàn ông khác ấy hả?’’

Phó Vực nói nốt những lời cô chưa nói xong, đôi mắt hoa đào chất chứa ý cười nhìn cô: “Em đó, viết rõ cả tấm chân tình sâu sắc với Lâm Dụ trên mặt, cái tên hũ nút đó không nhìn thấy, nhưng không thể gạt được tôi”.

Hà Nam lườm anh ta một cái, thấy rồi anh có thể làm được gì.

“Nói thật, không chỉ mình Lâm Dụ tò mò, tôi cũng thấy tò mò lắm.

Tại sao em lại ẩn giấu thân phận gả cho cậu ta vậy?”

Phó Vực nhìn Hà Nam với ánh mắt dò xét, ánh mặt trời hết sức ấm áp, ánh vàng rực rỡ hắt lên gương mặt nhỏ nhắn ấy, khiến những góc cạnh hoàn hảo đó chìm trong viền sáng vàng, xinh đẹp như thể không phải là người phàm.

Hà Nam dừng bước, ánh mắt lạnh lẽo: “Rốt cuộc là anh đến đây để làm việc hay là đến hóng hớt vậy?”

“Không ảnh hưởng gì mà”, Phó Vực nhún vai.

Hà Nam tiếp tục đi về phía trước: “Chuyện đã qua rồi, cũng chẳng có gì hay để nói cả.

Trần Lâm Dụ không cần biết, anh cũng thế”.

Phó Vực đi vội về phía trước để bắt kịp cô, huých vào vai cô: “Thỏa mãn sự tò mò trong lòng tôi chút đi mà”.

Hà Nam trừng mặt nhìn anh ta: “Tò mò hại chết mèo, tôi khuyên anh nên quý trọng mạng sống của mình đi”.

Phó Vực có thể cảm nhận được sự rợn người ập đến, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Anh ta nhếch miệng: “Tôi đột nhiên có một dự cảm xấu”.

Anh ta nói rất nghiêm túc, khiến Nam Mẫn nhíu mày: “Dụ cảm gì xấu?”

“Nếu chúng ta thật sự kết hôn với nhau, tôi sẽ thành một người bị vợ quản nghiêm”.

Hà Nam: “…”

Người này có bị bệnh ảo tưởng hay gì không vậy?

Cô mặc kệ anh ta, lật tài liệu trong tay xem, quan sát tình hình cải tạo trường đua ngựa trước mắt.

Phó Vực đuổi theo: “Tôi nghiêm túc ấy, tôi rất thích những cô gái bí ẩn, khiến cho con người ta có xúc động muốn thăm dò.

Nếu em thật sự không còn gì với Lâm Dụ nữa thì có thể cân nhắc một chút, trở thành bạn gái của tôi”.

Hà Nam không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem tài liệu: “Làm bạn gái anh thì có lợi ích gì?”

“Nhiều lắm chứ, tính tôi hào phóng lắm, cũng thích cưng chiều phụ nữ, em muốn gì tôi đều cho em hết.

Dù em muốn hái sao trên trời tôi cũng sẽ nghĩ cách hái cho em”.

Hà Nam cười khinh bỉ: “Tôi vừa không thiếu tiền vừa không thiếu tình thương, cũng chẳng cần sao trăng gì, những thứ anh có thể cho, với tôi mà nói chẳng có ý nghĩa gì cả”.

Phó Vực ôm ngực: “Đâm thẳng vào tim”.

“Anh từ bỏ đi”,Hà Nam đập tài liệu vào ngực anh ta.

Phó Vực cầm tài liệu, vẫn chưa chịu từ bỏ hy vọng đuổi theo: “Những lợi ích khác thì tạm thời không nói, ít nhất em cũng phải chọc cho Lâm Dụ tức chết chứ, em không muốn cho chồng cũ em tiếc đứt ruột hả?”

Bước chân Hà Nam chợt khựng lại.

Chúc đọc giá đọc truyền vui vẻ..

thả cho em like 😍😍 nhé