Cô Vợ Ngốc Của Tổng Tài Ác Ma - An Thư Mạn

Chương 72: Âm mưu



Đợi đến khi người đã đi hết, người phụ nữ kéo Lâm Tố Tâm đứng lại lớn tiếng.

"Lâm Tố Tâm! Chuyện này là cô bảo tôi làm, cô phải chịu trách nhiệm với tôi!"

Lâm Tố Tâm chau mày không vui, vỗ tay lên vai người phụ nữ.

"Được rồi! Tôi sẽ sắp sếp công việc khác cho cô!"

Người phụ nữ thấy rõ ràng thái độ thờ ơ của cô ta không khỏi tức giận.

"Chỉ một công việc là có thể bù đấp tổn thất cho tôi? Lương ở một công ty bình thường chả là cái gì cả, không đủ nuôi sống gia đình tôi!"

Cười khinh một cái, Lâm Tố Tâm nhếch môi.

"Là không đủ nuôi gia đình hay không đủ thỏa mãn khả năng tiêu sài của cô? Vậy đi, mỗi tháng tôi sẽ chu cấp thêm một khoảng cho cô. Nhớ giữ kín miệng chuyện này!"

Vung tay bóp cằm người phụ nữ, ánh mắt Lâm Tố Tâm trở nên lạnh buốt làm cô ta sợ đến run cả người.

"Nhớ cho kĩ, nếu cô dám tiếc lộ với ai một chữ nào thì cái mạng nhỏ của cô không giữ nỗi về sau đâu!"

...

_______________

Mấy ngày nay Lâm Dục Thần và Nhan Tiêu Tiêu sống cùng một mái nhà vô cùng an ổn.

Điều kì lạ là Lâm Thái Thụy và Lâm Tố Tâm không hề làm bất cứ điều gì gây bất lợi cho bọn họ.

Mấy ngày trước, Lâm Tố Tâm muốn sang Pháp du lịch với bạn nên xin Lâm Dục Thần nghĩ phép cả tuần.

Anh không gây khó dễ gì mà đồng ý, bớt đi một tai họa cho Nhan Tiêu Tiêu, ngại gì anh không làm.

Tối hôm đó, Nhan Tiêu Tiêu không muốn ở trên phòng ăn nữa nên xuống lầu phụ dì Chân nấu ăn. Khi đã xong xuôi hết, định gọi Lâm Dục Thần thì bà bảo cô ngồi xuống trước, bản thân sẽ lên lầu gọi anh.

Nhan Tiêu Tiêu gật đầu cười nhẹ với Dì Chân rồi ngồi xuống ghế. Khi dì Chân vừa đi mất, Lâm Thái Thụy vào phòng bếp, khẽ nhìn cô bằng một ánh mắt không mấy thiện cảm rồi đặt mông ngồi xuống, không nhịn được sự khó chịu trong lòng, bỏ qua lời cảnh cáo của Lâm Dục Thần mà lên giọng mỉa mai.

"Cũng biết bám người thật, mặt dày bước chân vào nhà cháu tôi ăn bám, không biết liêm sỉ?"

Nheo mi nhìn Lâm Thái Thụy, Nhan Tiêu Tiêu hiện giờ đã hiểu vì sao Lâm Dục Thần không muốn bà ta ở lại đây rồi.

Cô không tức giận, ngược lại còn nói với bà ta.

"Tôi ăn bám nhưng được anh ấy tình nguyện, còn kẻ khác thì phải nằng nặc cầu xin mới được ở đây. Nói xem ai là người không biết liêm sỉ?"

Lâm Thái Thụy tức giận đập bàn một cái đứng dậy trừng lấy Nhan Tiêu Tiêu lớn tiếng.

"Tôi là dì của nó, có công dưỡng dục nó, ở đây thì chẳng gì phải xấu hổ, còn cô từ đâu chui ra? Có làm gì giúp ít nó bao giờ chưa? Ngược lại còn khiến nó bận tâm. Người như cô chẳng xứng chút nào với Dục Thần cả. Ba mẹ nó đã chết, nó chỉ có duy nhất tôi và Tố Tâm là người thân, mà tôi và con bé sẽ không bao giờ chấp nhận cô là con dâu Lâm gia đâu, đừng mơ tưởng!"

"Cô có quyền đến thế sao?"

Giọng nói lạnh lùng từ phía sau Lâm Thái Thụy vọng đến, bà ta giật thót tim xoay đầu ngỡ ngàng.

Anh nhìn bà ta một cái lạnh nhạt, bình thản đi đến ôm eo Nhan Tiêu Tiêu cất lời.

"Đúng! Cô đã giúp con nhiều điều lúc trước kia, thế nên con rất cố gắng giúp công ty cô ổn định trở lại. Con cũng chẳng ngại tặng cô mấy căn nhà, mấy mảnh đất, mỗi tháng gửi tiền cho cô. Chắc là từ lâu đã đủ bù đắp hết. Còn Tiêu Tiêu là người con yêu, là động lực của con, không phải kẻ ăn bám như cô nói. Mong cô tôn trọng cô ấy một chút. Nếu cô còn dùng những lời lẽ không tốt xúc phạm Tiêu Tiêu một lần nữa, con không ngại bỏ qua tình cảm cô cháu, đến lúc đó thì cô đừng hối hận!"

"Con..."

Lâm Dục Thần không nói chuyện với bà ta nữa, dắt tay Nhan Tiêu Tiêu lên lầu.

Lâm Thái Thụy vô cùng tức giận, lại muốn đập phá nhưng nghĩ đến địa vị của mình hiện tại không còn như xưa, bà ta cố gắng bình tĩnh, móc điện thoại gọi cho Lâm Tố Tâm.

"Rốt cuộc con đi đến chừng nào đây hả? Có biết dì bị nó và con khốn kia ức hiếp thế nào không?"

Trong loa điện thoại phát ra tiếng thờ dài.

"Thôi mà dì! Nhẫn nhịn một lúc, chỉ qua ngày hôm sau nữa, tình cảm của bọn họ sẽ không còn như xưa đâu. Con đã chuẩn bị tất cả hết rồi!"

"Mong là những uất ức mà chúng ta phải chịu sẽ không uổng công vô ích!"

...

Nói chuyện với Lâm Thái Thụy xong, Lâm Tố Tâm cúp máy, thong thả nằm trên giường nhìn đồng hồ mỉm cười, đã đến lúc cô ta đi thực hiện kế hoạch.

Bên Trung Quốc bây giờ là buổi tối nhưng bên Pháp đã là sáng sớm, Lâm Tố Tâm ngồi taxi đến một tiệm thức uống cao cấp, cô vào bên trong chờ đợi.

Người này đúng thật khó hẹn, cô đã dùng mất một tuần, mặt dày đến công ty của hắn, hết lần này đến lần khác mời, bây giờ mới chịu gặp mặt cô ta.

Đúng 8 giờ, người đàn ông Lâm Tố Tâm hẹn gặp đã đến nơi, nhìn thấy hắn vào trong, Lâm Tố Tâm liền ngoắc tay với hắn.

Người đàn ông thấy cô vẫy tay thì đi đến, nhìn cô bằng con mất dò xét, không thèm ngồi xuống đã cất lời.

"Cô tìm tôi hết lần này đến lần khác có việc gì? Mong cô nói nhanh, tôi rất bận, không có thời gian vòng vo!"

Lâm Tố Tâm nhếch môi uống một ngụm cà phê thấm giọng, cô ta lấy điện thoại lướt lướt vài cái đưa lên trước mặt người đàn ông.

"Không biết ngày Nicolas đây có quen cô gái này hay không?"

To mắt nhìn bức ảnh, Nicolas lập tức giật điện thoại trên tay Lâm Tố Tâm đưa gần đến mắt.

Trong ảnh là một người phụ nữ ngồi trên đùi của người đàn ông, mặt bàn trước mặt họ toàn là những tệp giấy tờ chồng chất.

Hai người kia như là đang giỡn hớt với nhau, cười vô cùng vui vẻ.

Mắt thấy cảnh tượng này, con ngươi hắn hiện lên tia thống khổ tràn trề.

Nhìn dáng vẻ đần độn của Nicolas, Lâm Tố Tâm liếc mắt ghét bỏ.

"Anh ngồi xuống! Chúng ta cùng nói chuyện!"

Hắn trả lại điện thoại cho cô ta nheo mi nghi hoặc.

"Sao cô chụp được nó?"

"Tôi chụp anh chị dâu của mình, có gì bất ngờ?"

Hắn càng tò mò trong lòng, anh chị dâu? Cô ta là em gái của Lâm Dục Thần?

"Cô muốn gì?"

Lâm Tố Tâm nhẹ cong môi chẹp miệng một cái.

"Anh quả là thông minh. Được! Tôi vào thẳng vấn đề. Tôi muốn cùng anh hợp tác chia rẽ Lâm Dục Thần và Nhan Tiêu Tiêu khỏi nhau!"

"Cô....?"

"Đừng bất ngờ! Tôi chỉ là em gái nuôi của Lâm Dục Thần, không muốn bất kì ai cướp đi anh ấy khỏi tay tôi cho nên ngài Nicolas mau dắt người phụ nữ ngài yêu khỏi Dục Thần của tôi càng sớm càng tốt, nếu không tôi không bảo đảm được mình sẽ làm ra chuyện gì đâu!"

Bây giờ Nicolas đã hiểu được vấn đề, đôi mắt xanh biết của hắn không mấy thiện cảm nhìn người phụ nữ tâm cơ trước mắt.

"Cô nghĩ Lâm Dục Thần dễ dàng cho cô động vào Amy?"

Lại cong môi cười khinh, Lâm Tố Tâm gằng từng chữ nói.

"Nếu bứt tôi đến cùng, chẳng điều gì mà tôi không dám làm cả!"

Cảm nhận được Lâm Tố Tâm không hề vênh váo nói suông, Nicolas gật đầu.

"Vậy cô gặp tôi để nói những điều này thôi sao?"

"Đương nhiên là không rồi! Tôi muốn chúng ta hợp tác với nhau tách xa bọn họ ra!"

Nhíu mày nhìn cô ta, hắn hỏi.

"Làm cách nào?"

Nhếch môi một cái, Lâm Tố Tâm cất giọng đầy nguy hiểm.

"Để bọn họ hiểu lầm nhau!"

...