Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 109: Gặp nhau ở Hongkong



Đường Tâm Nhan rũ mi mắt xuống, hai tay mảnh khảnh đặt ở trên đầu gối, hàng mi dài dày khẽ cong lên: “Tìm anh ấy cũng vô ích thôi, bây giờ chắc người anh ấy không muốn gặp nhất chính là em!”

“Sao thế, em và anh ta…”

Đường Tâm Nhan ngắt lời Quý Tịnh, cô xoa huyệt thái dương và nói với vẻ mệt mỏi: “Chị Quý, tôi có chuyện muốn tìm chị giúp đỡ…”

Quý Tịnh gật đầu: “Em nói đi, chỉ cần chị có thể giúp được, chị chắc chắn sẽ giúp!”

“Em muốn hỏi mượn chị ít tiền, mẹ em sắp nhập viện nên cần một số tiền thuốc men lớn.” Dù sao hỏi mượn tiền người khác vẫn rất ngại nên giọng nói của Đường Tâm Nhan càng lúc càng nhỏ: “Nếu không tiện cũng không sao.”

Quý Tịnh giả vờ lườm Đường Tâm Nhan một cái và lấy ngón tay chọc vào trán cô: “Cô gái ngốc, em còn khách sáo với chị nữa, em mượn bao nhiêu, em nói đi!”

Đường Tâm Nhan ôm lấy cánh tay của Quý Tịnh, đầu nhỏ tựa lên đó, hai mắt ửng đỏ đáp: “Đợi em kiếm được tiền, em nhất định sẽ trả cho chị càng sớm càng tốt!”

“Không có gì, có điều chị mới mua nhà, trong tài khoản chỉ còn năm mươi vạn, không biết có đủ không?”

Nếu tìm bác sĩ James thực hiện ca phẫu thuật thì cần ít nhất một trăm vạn, nhưng Quý Tịnh đã sẵn sàng giúp đỡ cô như vậy, cô đã thấy rất vui và thỏa mãn rồi.

“Cảm ơn chị Quý.” Ngẩng đầu khỏi cánh tay của Quý Tịnh, Đường Tâm Nhan nhỏ giọng hỏi: “Chắc em không đóng phim bên đạo diễn Hầu được nữa, bên chị có công việc nào có thể kiếm tiền nhanh không ạ?”

“Có công việc có thể kiếm được thù lao năm vạn một lần.” Quý Tịnh kéo kéo áo lại: “Nhưng em hơi bảo thủ, có lẽ công việc này không hợp với em.”

“Việc gì thế ạ?”

“Ngày mốt, tập đoàn Uliy có buổi trình diễn nội y ở Hongkong.Vốn dĩ một nghệ sĩ trong tay chị định tham gia, nhưng nhà cô ấy có việc nên tạm thời hủy bỏ, chị đang định tìm một nghệ sĩ khác để thay thế cô ấy.”

Uliy là một thương hiệu đồ lót nổi tiếng quốc tế, show diễn này khá trang trọng, người có thể nhận được thư mời đi xem show diễn đều là người thành công và có địa vị nhất định.

Đường Tâm Nhan do dự một lát rồi trả lời: “Em đi.”

Chỉ là công việc mà thôi, cô không trộm, không cướp, không bán đứng nhân cách của mình thì có gì sợ mà không dám nhận?

Quý Tịnh đã đặt vé máy bay cho Đường Tâm Nhan và Diệp Nhiễm đến Hongkong vào ngày mai. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa
2. Tỉnh Mộng
3. Ảnh Đế Có Thuật Đọc Tâm
4. Sao Boss Còn Chưa Trốn?
=====================================

Ngày hôm sau.

Đường Tâm Nhan cùng Diệp Nhiễm đến Hongkong.

Quý Tịnh đã sắp xếp xong khách sạn và tài xế, sau khi các cô xuống máy bay, thậm chí không kịp xếp hành lý đã chạy thẳng tới buổi biểu diễn.

Sau quy trình làm quen, Đường Tâm Nhan với những người mẫu khác có một buổi diễn tập, bận rộn tới mười giờ tối mới đi ra khỏi chương trình.

Người lái xe đưa họ đến cửa khách sạn, Đường Tâm Nhan hơi mệt mỏi, cô nhờ Diệp Nhiễm ra ngoài mua đồ ăn, còn cô đi vào đại sảnh khách sạn.

Tối qua cô bị mất ngủ, bóng dáng Mặc Trì Uý lúc nào cũng xuất hiện trong mơ.

Trên thực tế, hôm qua sau khi anh rời khỏi phòng hóa trang, anh chưa từng tìm cô.

Không liên lạc nữa, cô phát hiện mình chẳng biết gì về anh cả, ngoại trừ căn hộ và số điện thoại của anh được lưu trong di động, thậm chí cô còn không biết trong nhà anh có mấy người và công ty anh tên gì.

Vậy nhưng, đây chính là cuộc sống mà cô muốn, không can thiệp vào chuyện của nhau, mặc kệ tất cả!

Dù sao, cái bóng Phó Tư Thần mang lại cho cô vẫn chưa biến mất hoàn toàn, còn Mặc Trì Uý quá thâm trầm, khó hiểu, trước giờ cô không dám xuất hiện cạnh anh quá nhiều.

Nhưng những lúc nhớ đến anh, cô luôn cảm thấy có chút ngột ngạt và trống trải.

Khi đến lối vào thang máy, Đường Tâm Nhan nhấn phím trên, một lúc sau, cửa thang máy mở ra.

Cô nhấc chân đang định bước vào thì chợt thấy một bóng dáng cao lớn đi ra khỏi thang máy, hai chân nhất thời không nhúc nhích được như thể bị đổ chì.

Bên trong không phải là Mặc Trì Uý thì là ai?

Đường Tâm Nhan mím môi dưới, rũ mi mắt xuống, định vờ như không thấy, nhưng một giọng nói dễ nghe vang lên bên tai cô: “Tiểu Mặc Mặc, sao chưa đi?”