Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 117: Chúng ta làm hòa đi (4)



– Anh là người nổi tiếng à? Ôi trời ơi, anh đẹp trai quá!

– Cho em xin chữ ký được không?

– Em muốn chụp ảnh chung với anh!

Một vài cô gái nhỏ lưng mang cặp sách đứng bên bồn hoa, thích thú nhìn người đàn ông như một vị thần giáng trần, khuôn mặt của họ đỏ bừng như thể họ được nhìn thấy thần tượng đã lâu không gặp vậy. Nhìn cảnh này, Đường Tâm Nhan có chút cạn lời, nhưng phải thừa nhận rằng Mặc Trì Úy là người có sức hấp dẫn như vậy. Khi anh đứng ở đó, cho dù anh ấy không làm gì thì vẻ ngoài đẹp trai, sự điềm tĩnh và dáng người cao ráo cũng có thể thu hút rất nhiều cô gái trẻ. Mặc Trì Úy không để ý đến những cô gái nhỏ đang nhìn mình đầy ngưỡng mộ kia, anh mím môi rồi trầm giọng nói:

– Mấy ngày trước tôi đã làm sai một chuyện, đó là hiểu lầm vợ của tôi.

Vợ gì cơ? Khi Đường Tâm Nhan nghe thấy chữ “vợ”, đôi tai trắng nõn của cô dần đỏ lên. Cô trừng mắt nhìn người đàn ông, vẫy tay với anh ta, ra hiệu anh ta đừng nói nữa. Khi cô ấy đưa ra yêu cầu này, cô hoàn toàn không mong anh sẽ đồng ý, nhưng bây giờ thì…quá xấu hổ, quá mất mặt rồi! Mặc Trì Úy dường như không nhìn thấy cô ra hiệu, anh bình thản nói tiếp:

– Thưa cô Mặc, tôi hôm đó là anh sai. Anh xin lỗi em vì những gì đã không nghe em giải thích lại còn hiểu lầm em, hơn nữa còn khiến em tổn thương, xin hãy tha thứ cho anh!

Ánh sáng vàng trên cao khiến người anh như được bao phủ bởi một vầng hào quang ấm áp, Đường Tâm Nhan nhìn bộ dạng chân thành và tha thiết của anh, trái tim cô như bị một bàn tay vô hình nhẹ nhàng kéo ra. Có chút chua xót, có chút vui và cũng có chút rung động. Nếu là Phó Tư Thần, dù có lấy súng ép hắn ta, hắn ta cũng sẽ không xin lỗi cô trước mặt nhiều người như thế này đâu! Vài cô gái nhỏ đứng gần bồn hoa nhất nhìn theo ánh mắt sâu thẳm và quyến rũ của Mặc Trì Úy, rồi nhìn sang Đường Tâm Nhan đang đứng cạnh Maserati, vui mừng chạy về phía cô:

– Chị là có phải là chị Mặc đúng không? Chúa ơi, chị thật hạnh phúc.

– Đúng, đúng, anh Mặc thành khẩn như vậy, dù anh ấy có làm sai điều gì cũng mong chị hãy tha thứ cho anh!

– Đúng đó, chị có một người chồng như anh Mặc, kiếp trước nhất định đã cứu cả vũ trụ!

Đường Tâm Nhan vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ. Khuôn mặt xinh đẹp của cô như bị thiêu đốt bởi ánh mặt trời, hai tay cô ôm lấy má, xấu hổ trừng mắt nhìn Mặc Trì Úy:

– Đừng nói nữa, đi xuống đi!

Mặc Trì Úy nhanh chóng nhảy xuống khỏi bồn hoa, khi anh đi về phía cô, đám đông liền tự giác tránh đường cho anh, giống như một vị hoàng đế đi vi hành, họ nhìn theo bóng lưng hoàn hảo của anh. Đứng trước mặt cô, anh nắm lấy bàn tay mềm mại của cô:

– Tha thứ cho anh chưa?

Đường Tâm Nhan muốn thất hứa, nhưng nói lời mà không giữ lấy lời, qua cầu rút ván không phải là phong cách trước giờ của cô. Cô gật đầu, trong ánh mắt của bao người, cô cúi đầu nói:

– Được, không tính toán với anh nữa.

– Ôi, chị ấy đã tha thứ cho anh Mặc rồi!

Các cô gái đó lấy điện thoại ra định chụp ảnh nhưng Mặc Trì Úy đưa tay ra ngăn cản

– Cô ấy hiện tại không muốn công khai. Nếu các bạn chụp ảnh và đăng lên mạng, cô ấy sẽ lại tức giận và không tha thứ cho tôi nữa đâu.

Mấy cô gái nhỏ lập tức nghiêm mặt “dạy dỗ” Đường Tâm Nhan:

– Vậy là chị không được rồi, nếu cô không trân trọng người đàn ông tốt như anh Mặc, bọn em sẽ trở thành tình địch của chị đó!

Đường Tâm Nhan xấu hổ. Người đàn ông này thu phục trái tim của các cô gái cũng nhanh quá đi, còn chưa làm gì đã có người đứng ra nói đỡ cho anh ta rồi.