Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 125: Đêm ngọt ngào(3)



Dập cái quỷ gì?

Dập cái đầu í!

Rõ ràng là do tên này không biết xấu hổ chết tiệt này ấn mặt cô vào nơi đó!

Cô còn chưa tính sổ anh vì những tổn thương tâm lý mà cô phải chịu đâu đó!

Cô phẫn nộ trừng mắt lên đôi mắt long lanh, quai hàm phồng phồng lên, tức giận nói: “Liên quan gì tới tôi, rõ ràng là do chính anh giở trò lưu manh, ấn đầu con gái nhà người ta…”

Vừa mới nghĩ tới xúc cảm khi khuôn mặt bị dí sát vào nơi đó, khuôn mặt Đường Tâm Nhan đỏ ửng lên, xấu hổ tới mức mặt sắp bốc khói luôn.

Trái ngược với vẻ xấu hổ, ngượng ngùng của cô, tên đàn ông nào đó lại bày ra cái vẻ bình tĩnh thong dong.

Sự đối lập làm cô giận đến mức nghiến răng kèn kẹt.

Anh nâng cằm cô lên, khuôn mặt tuấn tú kề sát mặt cô: “Tốt nhất em nên cẩn thận ngẫm lại xem, rốt cuộc ai mới là người khơi mào?”

Đường Tâm Nhan đột nhiên nghĩ tới chân mèo trong mộng của cô.

Hình như là sau khi cô ngủ sau đã không cẩn thận mà lăn đến chỗ anh thì phải!

Hàng lông mi dài khẽ run rẩy, cô quay mặt đi, không dám đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh. Cô không tự tin, ngập ngừng nói: “… Rõ ràng trước đó tôi ngồi trên sofa ngủ mà, sao bỗng dưng lại dựa trên đùi anh ngủ được?”

Mặt Đường Tâm Nhan chứa đầy hoài nghi mà hỏi anh: “Chắc không phải anh lợi dụng lúc tôi ngủ mà sấn đến làm tôi ngủ trên đầu gối anh đâu nhỉ?”

Đôi mắt đen nhánh híp lại, biểu cảm âm trầm bất minh: “Tôi để em gối lên chân chứ đâu phải để em gối nơi đó của đàn ông.”

Bị anh nói như vậy, gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Đường Tâm Nhan lại đỏ bừng cả lên.

Cô ôm má, lắc đầu nói: “Dù sao tôi cũng không muốn giúp anh dập hỏa gì đó đâu. Nếu anh thật sự không nhịn được vậy thì gọi mấy cô gái đến phục vụ đi…”

Sâu trong đôi mắt đen nhánh của anh nổi lên giông tố đáng sợ, thấy vậy cô vội vàng nói thêm: “Cũng có thể tắm bằng nước lạnh giải nhiệt…”

Cô vừa nói dứt lời thì cằm nhỏ đã bị anh túm lấy kéo cô kề sát khuôn mặt anh tuấn bị phủ đầy sương lạnh: “Mặc phu nhân, nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi chưa từng nói rằng quan hệ vợ chồng của hai ta chỉ là trên danh nghĩa.”

Đồng tử của Đường Tâm Nhan hơi co lại: “Tôi không tin rằng ngoài tôi ra anh không còn tìm được người phụ nữ khác giải quyết nhu cầu giúp anh.”

“Có một thực tế rằng, cho tới bây giờ, em là người phụ nữ duy nhất tôi động chạm vào.”

Nghe vậy, vẻ mặt Đường Tâm Nhan lập tức dại ra, dùng ánh mặt khó tin nhìn người đàn ông trước mắt. Nhìn người đàn ông này xem, từ đầu tới chân anh ta có chỗ nào giống người thiếu mỹ nữ vây quanh sao?

Tuy nhìn bề ngoài anh ta có vẻ rất giống người đàn ông nghiêm túc, nam thần cấm dục nhưng sau khi cô ở cùng anh ta, cô nhận ra phần lớn biểu hiện bên ngoài của anh ta chứng minh anh ta là kẻ có dục vọng kiểm soát, chiếm hữu đối với phụ nữ.

Chẳng lẽ anh ta vẫn là một tấm chiếu mới?

Trong thời đại này, loại đàn ông vẫn còn “trong trắng” này đúng là đốt đèn tìm cũng khó mà thấy!

“Anh có chướng ngại với chuyện kia sao?” Cô nhìn anh với ánh mắt đồng tình.

“…”

Sắc mặt Mặc Trì Úy ngày càng âm trầm.

“Chẳng lẽ chỉ kéo được hai ba phút, không đạt được những cái kia giống đàn ông bình thường?” Cô nhỏ giọng tự hỏi, dù giọng cô rất khẽ nhưng vẫn bị anh nghe thấy.

Khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng đen đặc, anh thả cằm cô ra rồi lại vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn. Anh không tốn chút sức nào, dễ dàng ôm cô đặt lên đùi mình. Hai chân cô lúc này tách ra, đặt cạnh hai bên chân anh, nửa quỳ, nửa ngồi ngay trên đùi anh, vô cùng quyến rũ.

Lúc này Đường Tâm Nhan mới kịp phản ứng, cô muốn giãy ra nhưng eo lại bị anh giữ chặt lấy, cô không cách nào thoát khỏi tay anh.

Nơi hai người tiếp xúc chính là…

“Mặc Trì Úy!” Mặt cô đỏ ửng, xấu hổ mà trừng mắt với anh: “Anh từng nói sẽ không bắt ép tôi.”

Gương mặt tuấn tú của anh bị dục vọng che kín, anh vùi mặt vào hõm cổ, môi mỏng khẽ cắn da thịt non mịn của cô, giọng anh đã khàn khàn đầy gợi cảm: “Anh sẽ không cưỡng ép em nhưng nó không có nghĩa là em không thể giúp anh giải quyết.”

“Gì… gì?” Cô không quá hiểu ý lời này của anh.

Anh níu lấy đôi tay nhỏ thon dài mềm mại như nước của cô, hướng dẫn nó đi tới nơi nóng hôi hổi phồng lên dưới bụng.

Vừa mới chạm vào nơi đó, tay cô như chạm phải nước bỏng lập tức rụt lại, đáng tiếc tay anh như kìm, giữ chặt không tha cho cô.

“Vợ à, giúp anh, đi!” Anh mềm giọng nài nỉ cô.

Nghe được anh gọi một tiếng “vợ” trái tim Đường Tâm Nhan mềm ra như nước.