Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 131: Bà Mặc mắc cỡ (2)



“Tối mai tham gia một bữa tiệc cùng anh.” Nhìn dáng vẻ cô đỏ mặt đến mang tai, vừa ngượng ngùng vừa lúng túng của cô, trong lòng anh giống như có một cái lông chim mềm mại lướt qua.

Theo bản năm Đường Tâm Nhan muốn từ chối, nhưng nhìn đến ánh mắt kiên định của anh, cô cắn môi hỏi: “Là tiệc gì?”

“Chủ nhân bữa tiệc từng là ân nhân của anh, thiên kim của ông ta về nucows.”

“Em có thể không đi được không?”

Lông mày Mặc Trì Uý nhăn lại, nhàn nhạt nói: “Cần anh nhắc nhở lại thân phận của em sao?”

Người đàn ông này chính là kẻ thích được voi đòi tiên.

Hôm nay hai người vừa mới giải quyết hiểu lầm, anh liền lừa gạt cô, lấy tay giúp anh giải quyết một lần.

Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ giúp đàn ông làm loại chuyện đó, anh và cô mới kết hôn được bao lâu chứ, cô liền bị anh hôn đến mơ mơ màng màng, sau đó anh liền nói.

Nói là sau khi cưới sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau, nhưng bây giờ anh lại muốn cô tham gia bữa tiệc của ân nhân mình.

Hình như tất cả mọi chuyện đã đi lệch quỹ đạo mà cô mong muốn.



Đường Tâm Nhan nhất quyết muốn trở về tầng hai sáu nghỉ ngơi, Mặc Trì úy cũng không ép cô.

Anh biết mặc dù bên ngoài nhìn cô giống như rất kiên cường và lạc quan nhưng bên trong nội tâm của cô lại rất nhẹ cảm yếu ớt.

Dù sao, Phó Tư Thần đã làm tổn thương cô sâu sắc như vậy, người chị em thân thiết nhất của cô lại đi làm tiểu tam phá vỡ hôn nhân của cô, vì để mình không bị tổn thương nữa, cô đã tự hình thành nên một rào chắn bảo vệ mình.

Anh cần phải kiên nhẫn, từng bước một dỡ bỏ tấm dào này, sau đó đi vào chỗ sâu nhất trong tam hồn cô, không thể quá gấp gấp được.

Mà hôm nay chính là một khởi đầu tốt.

Anh vui vẻ dựa vào sô pha, hai mắt híp lại, thâm thúy làm người ta khó mà dò đucọ.



Đến tầng hai sáu, Đường Tâm Nhan quẹt thẻ bước vào phòng.

Diệp Nhiễm đã trở về, cô ta ngồi trên sopha nhỏ giọng khóc.

Nghe được tiếng mở cửa, cô ta vội vàng lau nước mắt.

“Nhiễm Nhiễm, cậu sao vậy?” Đường Tâm Nhan lo lắng nhìn mí mắt sưng đỏ, giống như đã khóc rất lâu của Diệp Nhiễm.

Diệp Nhiễm hít hít mũi, tinh thần sa sút nói: “Tâm Nhan, nếu cậu phát hiện ra người bạn thân nhất của mình lừa gạt cậu thì sao?”

Đường Tâm Nhan chần chờ một chút nói: “Ừ… cậu đang nói mình sao?”

Diệp Nhiễm liên tục lắc đầu, cô ta kéo tay Đường Tâm Nhan, đôi môi run rẩy nói: “Là một người hàng xóm trước đây của mình, vốn là bọn mình có quan hệ rất tốt, nhưng cô ấy lại đoạt người đàn ông mình thích.”

“Người đàn ông có thể bị cướp mất cũng không đnags giá để cậu thích, Nhiễm Nhiễm, cậu thích kiểu người thế nào, nếu có người thích hợp mình sẽ giới thiệu cho cậu!”

Trong đầu Diệp Nhiễm hiện ra dáng vẻ tuấn tú, nhưng lại lãnh đạm kia.

Đôi mắt đầy nước run rẩy, cô ta lắc đầu nói: “Được rồi, coi như mình có thích anh ấy, anh ấy cũng không để ý đến mình.”

Đường Tâm Nhan an ủi Diệp Nhiễm một lúc sau đó đi vào phòng tắm.

Đứng dưới vòi hoa sen, cô nhìn bàn tay nhỏ bé mềm mại của mình, vẻ mặt hơi run sợ.

Sau khi thay anh làm chuyện đó, bây giờ cô chỉ cần nhìn thấy tay mình, liền sẽ nhớ đến hình ảnh làm người ta đỏ mặt tim đập nhanh.

Nơi đó của anh…

Lúc ấy cô không dám nhìn, nhưng một tay cô không cầm được…

Khuôn mặt trắng nõn bắt đầu nóng lên, cô vội vàng đổi nước nóng thành nước lạnh, định làm như vậy để hạ nhiệt.



Cô đã đáp ứng anh tham gia bữa tiệc ngày mai, nên chỉ có thể đổi vé máy bay trở về An Thành buổi sáng mai.

Bởi vì ở đây cũng không có việc gì nên cô để Diệp Nhiễm trở về An Thành trước.

Rõ ràng mấy hôm nay cô luôn mất ngủ, nhưng hôm nay giải quyết hiểu lầm với Mặc Trì Uy song cô lại hoàn toàn không mất ngủ nữa.

Buổi sáng cô mở mắt ra xoa xoa mái tóc dài hơi rối, chân mày tinh xảo nhíu lại.

Cô vừa mới quen biết Mặc Trì Uy cũng không được bao lâu, vậy mà anh lại có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô!