Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 147: Mặc Trì Úy, chúng ta chia tay đi! (1)



Đường Tâm Nhan nằm sấp trên tấm lưng khỏe khoắn rộng lớn của anh và nhẹ nhàng quàng hai tay qua vai anh.

Hai tay anh nâng đầu gối cô lên, nhiệt độ trong lòng bàn tay ngấm vào da thịt khiến trái tim cô như bị thứ gì đó là phẳng.

Đón lấy gió mát, thậm chí cô đang nghĩ người con gái nào được anh yêu thật sự rất hạnh phúc!

Mặc dù bề ngoài trông anh rất lạnh lùng xa cách người khác, nhưng chỉ cần được anh đặt trong lòng, thì anh sẽ biến thành người đàn ông tốt, dịu dàng hoàn mỹ đến mức không thể xoi mói.

Chẳng qua điều đó không liên quan gì tới Đường Tâm Nhan cô!

Bước chân của anh rất vững vàng, khi đi không phát ra bất kì tiếng động nào, khiến cô cảm thấy vừa ấm áp vừa an toàn.

Lúc đi ra khỏi khách sạn, không ít người nhìn bọn họ bằng ánh mắt kì lạ hoặc nhỏ giọng thảo luận, cô và anh đều không để ý.

Cô tự nhủ với mình, đây là lần cuối cùng cô lưu luyến sự ấm áp của anh.

Thực ra thì ở bên anh như thể một giấc mộng hoa lệ huyền ảo, bây giờ khi tỉnh mộng, cô phải trở về với hiện tại.

Trên đời này, không ai đối tốt với cô mà không có lý do, cũng không tự dưng đối xử tệ với cô.

Mỗi người đều có sự lựa chọn và sự kiên trì của riêng mình, còn cô tuyệt đối không thể trở thành vật thay thế của người khác.

Cô chính là cô, cô có một không hai.

Về đến khách sạn, Đường Tâm Nhan muốn quay lại phòng ở tầng hai mươi sáu, Mặc Trì Úy cũng không miễn cưỡng cô nữa.

Sau khi cô vào toilet tắm rửa xong xuôi, bước ra ngoài với mái tóc dài ẩm ướt thì chuông cửa vang lên.

Cô nhìn ra ngoài qua mắt mèo.

Mặc Trì Úy xách theo chiếc túi đứng ở ngoài cửa.

Trái tim cô đập thình thịch, lưng áp vào khung cửa, đầu ngón tay cuộn lại thành nắm đấm.

Anh tới tìm cô có việc gì sao?

Tiếng chuông cửa vang lên hồi lâu, cuối cùng trở nên im lặng.

Cô lại nhìn ra bên ngoài bằng mắt mèo một lần nữa.

Không còn thấy bóng dáng của anh ở cửa nữa.

Cô thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng lại có cảm xúc mờ mịt khiến cô không thể giải thích rõ ràng.

Nó giống như một sự mất mát mờ nhạt!

Cô cười tự giễu, rõ ràng cô không muốn có bất kì quan hệ nào nữa, cô thấy mất mát cái quái gì chứ!

Mở cửa ra, cô thò đầu ra ngoài liếc nhìn.

Phát hiện người đàn ông vốn đã bỏ đi, lúc này đang lười biếng nghiêng người tựa vào một chỗ mắt mèo không nhìn thấy, cả người cô sửng sốt.

Sau khi phản ứng kịp, cô định đóng cửa lại, nhưng giây tiếp theo, người đàn ông đó đã vươn bàn tay to luồn vào khe cửa muốn đóng lại.

Nếu miễn cưỡng đóng cửa sẽ kẹp trúng tay anh.

Cô nhíu mày: “Bỏ tay ra!”

Làm như không nghe thấy lời cô nói, chẳng những người đàn ông không lấy tay ra, ngược lại còn dùng sức đẩy cánh cửa ra.

Đường Tâm Nhan không ngờ anh sẽ trực tiếp đẩy cửa, cơ thể cô hơi loáng choáng lùi về phía sau một bước, bả vai đập vào tủ, đau đến mức viền mắt cô lập tức trở nên đỏ bừng.

Mặc Trì Úy nhanh chóng bước lên phía trước ôm cô vào lòng, giọng nói khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu cô: “Không sao chứ?”

Đường Tâm Nhan không quan tâm đến cơn đau, cô dùng hết sức để đẩy anh ra.

Không nói với anh câu nào, cô xoay người bước vào phòng ngủ.

Mặc Trì Úy đóng cửa lại và đi theo cô.

Anh kéo cánh tay cô nói: “Để tôi coi trên lưng em có vết bầm không?”

Đường Tâm Nhan hất tay anh ra, cô ngồi xuống ghế sopha, hai tay ôm lấy đầu gối, giữa lông mày hiện lên vẻ ảm đạm và im lặng.

Mặc Trì Úy sờ lên đầu nhỏ của cô: “Bà Mặc làm sao vậy?”

Người đàn ông sát phạt quyết đoán ở trên thương trường nhiều năm, dĩ nhiên có thể cảm nhận được tâm trạng mẫn cảm có gì đó không ổn của cô.

Đường Tâm Nhan nhìn khuôn mặt đẹp trai không tỳ vết hờ hững của anh dưới ánh đèn, trái tim cô nặng trĩu: “Mặc Trì Úy, tại sao anh lại đối tốt với tôi như vậy? Vì sao anh lại cưới tôi?”

Câu hỏi này cô chỉ hỏi một lần duy nhất, cô rất hy vọng anh có thể trả lời thẳng thắn cho cô biết.