Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 456: Gặp gỡ (2)



“Cô làm cái gì đó?” Cả người Đường Vũ Nhu ướt nhẹp vì bị Đường Tâm Nhan hắt nước vào, cô ta tức giận lui về sau mấy bước.

Đường Tâm Nhan không muốn nói thêm lời nào với Đường Vũ Nhu nữa, cô mím chặt môi, nhanh chóng rời đi.

“Đường Tâm Nhan! Cô thấy tôi sống tốt quá nên mới ghen tỵ có đúng không? Tôi tới nước M sinh con, có mẹ chồng và bảo mẫu, ở bên đó còn có siêu xe đưa đón hàng ngày, còn cô, chẳng có cái gì cả!”

“Tôi đã nói từ lâu rồi, loại phụ nữ kết hôn lần thứ hai như cô, Mặc Trì Úy sẽ không đối xử với cô thật lòng đâu, nhìn xem, anh ta đã vứt bỏ cô rồi!”

Trái tim Đường Tâm Nhan từ lâu đã im ắng, phẳng lặng như một thác nước ngừng chảy, dù Đường Vũ Nhu có nói những lời khó nghe đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ không thể khiến cô tức giận.

Không có Mặc Trì Úy ở bên cạnh, cô cảm thấy mọi chuyện đều không còn ý nghĩa gì nữa.

Cuộc sống của cô không hề có cảm xúc gì nhiều, càng ngày càng trở nên tẻ nhạt hơn.

Đường Vũ Nhu thì tốt rồi, ngay cả người giúp việc hay bảo vệ cũng có thể ngồi khoang hạng nhất, còn Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm chỉ có thể ngồi khoang phổ thông.

Lúc lên máy bay, Đường Vũ Nhu lại tiếp tục chế nhạo Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm không chịu được cãi nhau với Đường Vũ Nhu một trận lớn.

Khi đã ngồi vào vị trí, Cố Nhiễm Nhiễm vẫn tức giận không thôi: “Ôi trời ơi, bao nhiêu năm rồi tôi không cãi nhau với người khác, Đường Vũ Nhu đúng là mạnh miệng, mồm miệng không ra gì, sao cô ta dám tự cho rằng ở gần Phó Tư Thần là đã có thể một bước lên mây hóa thành phượng hoàng rồi chứ, nếu Phó Tư Thần thật sự yêu cô ta, sao lại không kết hôn với cô ta? Tôi nghĩ anh ta chỉ xem cô ta như một công cụ sinh con thôi!”

Cố Nhiễm Nhiễm nói rồi, quay sang nhìn Đường Tâm Nhan một cái, thấy cô ghé vào bên cửa sổ, ánh mắt chăm chú nhìn vào khoảng không bên ngoài, hốc mắt Cố Nhiễm Nhiễm hơi đỏ lên.

Không khóc không cười, dường như Đường Tâm Nhan không có chút cảm xúc nào, khiến người ta không khỏi đau lòng, xót xa.

Chuyến bay kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ, người bình thường còn mệt huống hồ là một phụ nữ mang thai.

Cố Nhiễm Nhiễm ngủ được một giấc trên máy bay, nhưng mỗi lần cô ấy tỉnh dậy đều thấy Đường Tâm Nhan mở to mắt ngơ ngẩn nhìn về phía bên ngoài cửa số, từ rạng sáng cho đến chiều tối, không hề biết mệt, cũng không hề chợp mắt nghỉ ngơi.



Đến sân bay, bạn Cố Nhiễm Nhiễm tới đón hai người.

Đường Vũ Nhu được một chiếc xe sang trọng tới đón, lúc rời đi còn cố tình giơ ngón giữa, khinh khỉnh nhìn về phía Đường Tâm Nhan.

Cố Nhiễm Nhiễm không ngờ Đường Vũ Nhu lại khoe khoang như vậy, nếu không phải bên cạnh cô ta có bảo vệ, Cố Nhiễm Nhiễm thật sự muốn xông lên xé xác cô ta cho hả giận.

Dù sao trước kia cũng là con cháu được nhà họ Đường nuôi lớn, đúng là lương tâm bị vứt cho chó gặm!

So với sự căm phẫn của Cố Nhiễm Nhiễm thì Đường Tâm Nhan có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

Chung cư Cố Nhiễm Nhiễm mua ở bên này không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, vừa hay cô ấy và Đường Tâm Nhan có thể mỗi người ở một phòng.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Cố Nhiễm Nhiễm đưa Đường Tâm Nhan tới công ty LOL báo danh.

LOL là nhãn hiệu trang phục lớn nhất nước M, cao mười sáu tầng, các văn phòng đều có cửa sổ lớn sát đất mở rộng tầm nhìn đến 180 độ, bài trí vô cùng xa hoa, thời thượng, không gian làm việc đúng là không tệ.

Lễ tân bảo Đường Tâm Nhan tới bộ phận thiết kế ở tầng mười tìm tổng giám đốc để báo cáo.

Đường Tâm Nhan vào thang máy, đóng cửa lại.

Khi cánh cửa khép lại, một cánh tay thon dài, mảnh khảnh bỗng nhiên vươn tới.

Đường Tâm Nha thấy vậy vội vàng nhấn mở cửa ra.

Một người phụ nữ đi giày cao gót ôm một túi tài liệu đi tới.

Người phụ nữ có mái tóc đen dài, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, trang điểm kỹ càng, đánh một lớp phấn rất dày trên mặt.

Nhưng không mang tới cho người ta cảm giác ngứa ngấy mà nhìn vẫn rất xinh đẹp.

“Cảm ơn.” Người phụ nữ chậm rãi nói, giọng nói có chút khàn khàn.