Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 486: Bởi vì cô không quan trọng nên mới quên cô



Anh ta không có đi vào, cơ thể dựa vào khung cửa.

Đường Tâm Nhan không dám quay đầu lại, nhưng trong đầu lại không thể không nghĩ đến bộ dạng phì phà khói thuốc, phải nheo đôi mắt sâu hơi híp, chậm rãi phun ra khói trắng, vẻ mặt giấu kín như bưng, làm người khác không nhìn thấu nội tâm của anh.

Anh dựa vào khung cửa, tư thế khá tùy ý, ánh mắt thâm sâu, chuyển động theo bóng dáng của cô.

Đây có lẽ là người giúp việc không giống người giúp việc nhất trên đời này!

Anh chủ thuê rõ ràng sống ở đây, cô cũng không một tiếng chào hỏi, còn coi anh ta như người vô hình.

Đường Tâm Nhan ngửi thấy mùi thuốc lá thoáng qua, nhịp tim của cô bắt đầu rối loạn.

Anh rốt cuộc muốn làm gì?

Mặc dù cô không quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt anh nhìn chằm chằm người cô.

Cô không hiểu tại sao anh muốn nhìn cô?

Kỳ thật Mặc Trì Úy cũng không hiểu vì sao, sao lại có thể bị một người giúp việc thu hút sự chú ý của anh, chính anh cũng cảm thấy kỳ quái.

Anh gạt nhẹ tàn thuốc trên đầu ngón tay, đi về phía nhà bếp.

Đường Tâm Nhan nghe tiếng bước chân phía sau, trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.

Chẳng lẽ anh phát hiện cô rồi sao?

“Có nước ấm không?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông từ phía sau truyền đến.

Đường Tâm Nhan lấy khăn voan che mặt, giọng cô sột soạt đáp lại:”Có.”

Cô muốn đi đến vòi nước trong nhà ăn rót nước cho anh, nhưng thân hình cao lớn của anh chắn trước mặt cô.

Cô cuối đầu, không dám nhìn anh.

Cô di chuyển sang bên trái, anh cũng nhích qua.

Cô qua bên phải, anh duỗi chân dài của mình ra, chặn đường cô.

Lông mi cô run lên dữ dội.

Trong không khí, có một loại không khí quái dị, loại này làm cho người ta gần như nghẹt thở.

Mặc Trì Uý nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt gần một phút, anh nheo đôi mắt đen huyền bí, lạnh lùng nói:”Cô tên gì?”

Đường Tâm Nhan đã sớm nghĩ xong một cái tiếng Anh: “Niki.”

“Bỏ tay ra, tôi muốn xem bộ dáng của cô.” Giọng anh lạnh lùng, không kìm được xen vào.

Đường Tâm Nhan thở gấp, căng thẳng.

“Ông chủ, phong tục của đất nước chúng tôi không thể vén khăn che trước mặt trước mặt người đàn ông.”

Mặc Trì Úy nhìn thấy cặp mặt mờ mịt, đôi môi nhếch thành một đường thẳng của cô: “Không vén phải không? Được, bây giờ cô bị đuổi.”

Đường Tâm Nhan: “Tôi làm sai cái gì rồi sao?”

Mặc Trì Úy càng nhìn cô, càng cảm thấy có gì đó không ổn.

Anh bóp điếu thuốc, ném vào thùng rác, sau đó duỗi ngón tay thon dài vén chiếc khăn che mặt cô.

Sức lực Đường Tâm Nhan không bằng anh, chỉ vài cái, đã bị anh xé nát.

Một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra hoàn toàn trước mặt anh.

Thấy rõ của dáng vẻ của cô, gương mặt đẹp trai của anh liền trở nên lạnh lẽo và u ám.

Đường Tâm Nhan rủ mắt xuống, không dám nhìn anh.

Hơi thở xung quanh ngay lập tức dường như đông thành băng.

Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén: “Sao lại là cô?”

Đường Tâm Nhan nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh, trái tim cô không tự chủ được co rút: “Tôi…”

Cô không ngờ lại bị anh phát hiện sớm như vậy, cô còn chưa kịp chuẩn bị phải nói gì…

“Anh mua chuộc thím giúp việc?”

Cô vừa mở miệng, định nói gì đó, chợt nghe thấy giọng nói nham hiểm của anh vang lên: “Cô cho rằng cô làm người giúp việc của tôi, thì có thể khiến tôi nhìn cô bằng cặp mắt khác sao? Tại sao tôi lại quên cô, bởi vì cô không còn quan trọng!”

Người không quan trọng?

Đường Tâm Nhan trợn mắt, không dám tin nhìn sắc mặt u ám của người đàn ông, miệng mở rồi lại đóng, đóng rồi lại mở, một lúc lâu cô cũng không nói được lời nào.