Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 503: Mặc Trì Úy, anh là thằng khốn



Mệt quá, cô thật sự quá mệt mỏi rồi, vốn dĩ cô còn dựa vào tình yêu của Mặc Trì Úy đối với mình để chống đỡ, thế nhưng…Thế nhưng nhìn thấy hình ảnh của bé trai, Đường Tâm Nhan cảm thấy mắt của mình muốn hỏng luôn.

Cô không còn sức lực để chống đỡ cho mối quan hệ có thể sẽ không bao giờ hạnh phúc này nữa, vì vậy thay vì sống trong đau đớn và tủi nhục mỗi ngày, cô thà lựa chọn tự nguyện thành toàn thì hơn.

Đường Tâm Nhan đẩy Mặc Trì Úy ra và đi thẳng đến trạm xe buýt phía trước, cô định tới chỗ ở của Cố Nhiễm Nhiễm trước sau đó thương lượng với cô ấy về chuyện về nước.

Chết tiệt, dáng vẻ quyết muốn rời khỏi anh của Đường Tâm Nhan khiến Mặc Trì Úy muốn chửi thề. Đôi chân thon dài của anh bước mấy bước lớn chắn ở trước mặt của Đường Tâm Nhan.

“Mặc Trì Úy, rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi mệt mỏi lắm rồi, cũng không muốn cùng chơi trò chơi tình cảm này nữa. Nếu anh muốn tìm người yêu thì đi tìm những người phụ nữ khác đi, tôi chịu đủ rồi.”

Đường Tâm Nhan không còn muốn kìm nén cơn giận nữa, lạnh lùng quát Mặc Trì Úy, đôi mắt phượng sáng ngời nhìn anh không chút ấm áp.

“Trò chơi đã bắt đầu rồi, anh đây mới là người quyết định, còn em … Không có tư cách rời khỏi trò chơi này.”

Nói xong, Mặc Trì Úy đột nhiên cúi người, ôm Đường Tâm Nhan vào trong lồng ngực, nếu như người phụ nữ nhỏ bé này không có mang thai, anh tin rằng mình sẽ vỗ mạnh vào mông nhỏ của cô.

“Mặc Trì Úy, anh…Anh thả tôi ra.”

Đột nhiên bị Mặc Trì Úy ôm vào trong ngực, Đường Tâm Nhan cảm thấy hoảng sợ, cô bắt đầu phản ứng lại, dùng hết sức để giãy dụa, đá rồi lại đánh.

“Nếu em còn dám nhúc nhích nữa, anh không ngại ở trong xe…Cùng em diễn một màn tình cảm mãnh liệt đâu.”

Mặc Trì Úy đem cô không ngừng la hét, đặt vào trong xe của anh, giọng nói tràn đầy nóng bỏng của anh cứ phun ở bên tai của cô.

“Anh…”

Nhìn thấy ánh mắt của Mặc Trì Úy nhuốm lửa dục vọng vì sự giãy dụa của cô, Đường Tâm Nhan không khỏi có chút sợ hãi. Trong khi cô đang cố gắng tìm cơ hội để xuống xe thì Mặc Trì Úy cũng nhân cơ hội đó để lên xe.

“Lái xe đi.”

Nghe được sự phân phó của Mặc Trì Úy, người lái xe không dám chần chờ nữa, ngay lập tức khởi động xe rồi lái đi.

“Mặc Trì Úy, anh mau cho tôi xuống xe, nếu không tôi…Tôi sẽ cho anh đẹp mặt đấy.”

Muốn cho anh đẹp mặt ư?

Một nụ cười xấu xa trên khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy.

Bàn tay to với từng khớp xương rõ ràng của anh trực tiếp kéo chiếc cằm nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan, đầu ngón tay hơi lạnh, tùy ý xoa xoa làn da mềm mại như tuyết của cô.

“Chưa từng có người phụ nữ nào dám uy hiếp anh đâu, em là người đầu tiên đấy.”

Đường Tâm Nhan hừ lạnh, cô không đẩy Mặc Trì Úy ra, mà cô chỉ dùng đôi mắt to ngấn nước trừng trừng nhìn anh.

“Đây là lần đầu tiên, nhưng nó chắc chắn sẽ không phải là lần cuối cùng.”

Sự quật cường của Đường Tâm Nhan khiến cho Mặc Trì Úy cảm thấy cô rất khác so với thường ngày.

“Cô gái, chấp nhận số phận của mình, ước hẹn một tháng là do em nói ra, anh đây nhất định sẽ hoàn thành ước hẹn một tháng, em muốn trốn đi cũng phải xem anh đây có cho em cơ hội này không đã.”

Nói xong, Mặc Trì Úy trực tiếp cúi người xuống, môi mỏng hôn chính xác lên đôi môi đỏ mọng tinh xảo của Đường Tâm Nhan, bởi vì phẫn nộ mà đôi môi đỏ mọng này không ngừng mắng anh.

Khác với nụ hôn ngày hôm qua, nụ hôn bây giờ tuy vẫn nóng bỏng như cũ, nhưng lại có vẻ mang theo dấu vết trừng phạt, đặc biệt là hàm răng trắng của Mặc Trì Úy vì muốn trừng phạt mà cắn lên đôi môi kiều diễm như cánh hoa của Đường Tâm Nhan.

Tuy rằng không phải rất đau, nhưng là … Nhưng là khiến cho Đường Tâm Nhan cảm thấy rõ ràng anh lúc này rất tức giận.

Đường Tâm Nhan đã nghĩ đến việc chống cự, nhưng dưới kỹ năng hôn tuyệt đỉnh của Mặc Trì Úy, cơ thể của cô dần dần lựa chọn phản bội trái tim của mình, thế nhưng lúc này cô từng chút từng chút rơi vào “cạm bẫy tình yêu” do Mặc Trì Úy tạo ra.

Tiếng tiếng ưm trào ra từ đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhàn, đây là giọng nói tuyệt nhất trên thế giới này, nhất thời khiến cho máu trong người của Mặc Trì Úy sôi trào, trong lòng của anh lại càng rung động hơn.

“Cô gái, em điên rồi.”

Cảm giác đau đớn đột ngột trên môi và mùi máu tanh nồng nặc trong miệng khiến Mặc Trì Úy phát ra tiếng chửi thề.

Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ cọ xát môi của mình.

Vẻ mặt chán ghét đó khiến sắc mặt của Mặc Trì Úy lập tức tối sầm lại, cô ghét nụ hôn của anh đến thế sao?

“Lái xe nhanh lên.” Mặc Trì Úy đầy tức giận hét về phía người lái xe.

Người lái xe cũng tỏ vẻ bất lực nên phải nhấn mạnh chân ga, chiếc xe lao vun vút trên đường với tốc độ cực nhanh.

Vốn dĩ lái xe mất nửa tiếng, thế nhưng dưới mệnh lệnh của Mặc Trì Úy, lái xe chỉ còn 15 phút, ngay lúc xe vừa dùng lại, Đường Tâm Nhan vồi vàng mở cửa xe, trực tiếp xuống xe, rồi ngồi xổm ở ven đường, sau đó nôn thốc nôn tháo.

Tốc độ lái xe quá nhanh khiến cho phụ nữ mang thai như cô khổ không chịu nổi, dạ dày không chịu nổi nôn tất cả ra.

Nhìn thấy hình ảnh Đường Tâm Nhan khổ sở nôn thốc nôn tháo ở trên mặt đất, mày của Mặc Trì Úy nhíu chặt thành một đường, không hiểu sao trong lòng anh cảm thấy nhói đau.

“Em uống chút nước đi.”

Mặc Trì Úy cầm một chai nước, đưa đến tay của Đường Tâm Nhan.

Đường Tâm Nhan nhận lấy chai nước, thế nhưng…Thế nhưng ngay sau đó cô liền vứt chai nước trên mặt đất với vẻ mặt chán ghét.

“Không cần anh phải giả vờ tốt bụng, bây giờ tôi sẽ đi dọc tất cả đồ đạc ngay lập tức, sau đó sẽ rời khỏi anh, tên khốn kiếp.”

Sau khi nói xong, Đường Tâm Nhan trực tiếp đẩy Mặc Trì Úy ra, rồi đi về hướng của sân biệt thự

Mạnh Bạch chỉ tức giận đến mức đánh rơi cả chiếc điện thoại trên tay, vốn dĩ cô ta phái người đi theo Đường Tâm Nhan tới bệnh viện, sau đó tìm cơ hội để giải quyết luôn đứa trẻ trong bụng của cô.

Chỉ cần đứa nhỏ không còn nữa, Đường Tâm Nhan nhất định sẽ rất đau lòng, sẽ không có dính líu gì đến A Lãnh nữa, cứ như vậy sẽ tự nhiên tách ra, không ngờ người bị phái tới lại gọi điện thoại cho cô ta nói rằng Mặc Trì Úy xuất hiện ở bệnh viện, anh chẳng những khiến cho Đường Tâm Nhan không bị Đường Vũ Nhu nhục nhã mà lại còn ôm cô lên xe nữa.

Điều này làm cho khuôn mặt giận dữ của Mạnh Bạch Chỉ tái xanh, và một tia sáng xấu xa lóe lên trên đôi mắt xinh đẹp của cô ta.

Đường Tâm Nhan, nếu cô dám cướp người đàn ông của tôi thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu.

Mạnh Bạch Chỉ âm thầm thề độc.

“Cô Mạnh, người phụ nữ kia đã trở về rồi ạ.” Thím giúp việc nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang đi vào biệt thự, bà ta lập tức đi vào phòng của Mạnh Bạch Chỉ rồi sốt ruột báo cáo cho cô ta.

Vốn dĩ cô ta đang vô cùng tức giận, thế nhưng hiện tại khi nghe thấy thím giúp việc báo cáo lại, MẠnh Bạch Chỉ kích động tới mức muốn dùng tay bóp chết Đường Tâm Nhan.

Cô ta nhanh chóng vọt qua bên cửa sổ, lúc cô ta nhìn thấy Đường Tâm Nhan, sự tàn nhẫn trong mắt của cô ta càng trở nên nồng đậm hơn, nhưng … Nhưng khi cô ta nhìn thấy Mặc Trì Úy đi theo phía sau, ánh sáng tàn nhẫn này đã từ từ giảm bớt.

Cô ta cố ý gọi thím giúp việc vào phòng, sau đó dặn dò bà ta vài câu.

“Nghe này…” Nghe được sự phân phó của Mạnh Bạch Chỉ, thím giúp việc có chút do dự.

Sự do dự của bà ta khiến Mạnh Bạch Chỉ nhướng mày.

“Thím đừng quên người nhà của mình, tôi có thể khiến cho bọn họ yên lặng rời đi thế giới này, đơn giản như bóp chết một con kiến.”

Lời đe dọa của Mạnh Bạch Chỉ khiến cho thím giúp việc không dám ở lâu nên bà ta nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Đường Tâm Nhan, chúng ta hãy chờ xem đi.