Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 509: Người làm mỉa mai cô



Lại bị Mặc Trì Uý đuổi đi lần nữa, có điều lần này, trong lòng người làm C đã không còn chỗ đứng nữa rồi.

Tất cả mọi người không còn có chút bất kính nào với Đường Tâm Nhan nữa, bọn họ đều quan ngại. Những người đã từng có thái độ không tốt với Đường Tâm Nhan lại càng hoảng sợ hơn, sợ cô ấy sẽ mách lại với Mặc Trì Úy.

“Đuổi vợ chưa cưới đi thế này, không sợ cô ấy sẽ giận sao?” Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm khi Mạnh Bạch Chỉ đã rời đi, cô bước đến trước mặt Mặc Trì Uý, nở nụ cười rạng rỡ trên môi.

Mặc Trì Úy không nói, nhưng con ngươi đen sâu như biển đã khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan.

“Anh… Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì? Trên mặt tôi dính gì sao?”

Đường Tâm Nhan vốn không đoán được suy nghĩ của Mặc Trì Uý, dưới ánh mắt hấp dẫn của anh ta không khỏi có chút bối rối.

Mặc Trì Uý nhếch mép.

“Vừa rồi đối mặt Mạnh Bạch Chỉ không phải rất mạnh dạn sao? Sao giờ lại còn không dám nhìn vào mắt tôi chứ?”

Mặc Trì Úy ra khỏi giường, nở nụ cười xấu xa đến trước mặt Đường Tâm Nhan.

“Tôi chỉ là… Tôi chỉ nói sự thật, Mặc Trì Úy, tôi không thể thay đổi kỳ hạn một tháng này, đúng không?” Đường Tâm Nhan đột ngột hỏi.

Mặc Trì Úy? Nghe được cách xưng hô hờ hững của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy rất bất mãn.

“Đúng vậy, em không đủ tư cách để thương lượng điều khoản với tôi, cho nên kỳ hạn một tháng bắt đầu từ hôm nay.”

Giọng điệu kiên quyết của Mặc Trì Úy khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy cam chịu.

“Ừ, chỉ một tháng, một tháng sau, tôi sẽ trả tự do cho anh, tôi sẽ ký đơn ly hôn. Chỉ cần anh nhường quyền nuôi con, tôi có thể đồng ý bất cứ điều kiện nào của anh.” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ
2. Bạn Trai Thiên Tài
3. Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?
4. Chị Gái Giả Mạo Tôi Là Mối Tình Đầu Của Boss
=====================================

Đường Tâm Nhan hất cằm lên, cằm cô nom rất thanh tú, đôi mắt to sáng như sao trên bầu trời đêm, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt chim ưng của Mặc Trì Úy mà không hề sợ hãi.

“Một tháng sau hãy đến thương lượng với tôi. Tôi có một số công việc cần giải quyết, đừng quấy rầy.”

Nói xong, Mặc Trì Úy đi ra khỏi phòng, không thèm quay đầu nhìn lại.

Nhìn thấy Mặc Trì Uý bỏ đi, Đường Tâm Nhan cảm thấy trong lòng có một dự cảm gì đó.

Không biết tình hình Cố Nhiễm Nhiễm thế nào, Đường Tâm Nhan sốt ruột bấm số gọi cho cô ấy.

May mắn thay, không phải Trì Chi Hành trả lời cuộc gọi lần này, mà là giọng nói trong trẻo và ngọt ngào của Cố Nhiễm Nhiễm.

“Nhan, là cậu sao? Tên khốn đó đã bắt nạt cậu sao? Nếu hắn bắt nạt cậu, tớ sẽ thay cậu trút giận ngay lập tức.” Giọng nói lo lắng của Cố Nhiễm Nhiễm vang lên ở đầu bên kia, truyền đến tai Đường Tâm Nhan.

Mặc dù hơi thô lỗ, nhưng nghe ra trong giọng nói ngập tràn lo lắng, trái tim của Đường Tâm Nhan tràn đầy ấm áp.

“Nhiễm Nhiễm, cô là chị em tốt nhất của tôi. Cô đừng lo lắng, hiện tại tôi không sao, không có chuyện gì cả.”

Nghe giọng nói dịu dàng của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.

“Giữa cô và Trì Chi Hành đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải đã chia tay rồi sao? Sao lần trước lại là anh ấy nghe điện thoại?” Đường Tân Nhan đột nhiên nhớ tới chuyện này, lo lắng hỏi.

Cố Nhiễm Nhiễm không đáp lại một lúc lâu, cho đến khi giọng nói của Đường Tâm Nhan lại vang lên bên tai cô, cô mới không phản ứng lại.

“Nhiễm Nhiễm, đừng lo lắng cho tôi, tôi sẽ tự lo liệu việc của mình, nhưng trong khoảng thời gian này, có thể không có cách nào liên lạc với cô, vì vậy cô phải tự lo liệu. Một tháng sau, sau khi thỏa thuận giữa cô và Mặc Trì Úy kết thúc, tôi sẽ đến đón cô.”

Cố Nhiễm Nhiễm nói xong liền cúp điện thoại.

Biết Cố Nhiễm Nhiễm là một cô gái bướng bỉnh nên dù rất lo lắng nhưng Đường Tâm Nhan vẫn tin chắc rằng cô sẽ xử lý tốt mọi việc.

Sau khi ngồi một lúc, Đường Tâm Nhan đi vào phòng bếp.

“Cô ơi, cô định làm gì? Chúng tôi có thể giúp cô.” Đường Tâm Nhan muốn tự mình nấu bữa tối cho Mặc Trì Úy, nhưng vừa mở tủ lạnh ra, bên tai cô đã vang lên giọng nói của người làm.

“Tôi đi nấu bữa tối cho anh ấy.”

Đường Tâm Nhan cười nói.

“Chúng tôi giúp cô vậy.”

Đường Tâm Nhan cảm thấy hơi kỳ lạ về sự thái độ tích cực của những người làm này, bọn họ khác hẳn trước kia.

“Thím giúp cháu với!” Trong biệt thự này cô cùng thím ấy tiếp xúc nhiều nhất, Đường Tân Nhan gọi thím rất tự nhiên, bà thím lại đang chuẩn bị bỏ đi.

Bà thím kia bước đến trước mặt Đường Tâm Nhan một cách miễn cưỡng, trong mắt có chút lạnh lùng.

“Thím à, có phải thím không hài lòng với cháu chuyện gì không?” Ánh mắt của bà ta khiến Đường Tân Nhan càng thêm tò mò,hình như cô chưa từng làm gì đắc tội bà ấy.

Bà ta khẽ thở dài, sự dịu dàng của Đường Tâm Nhan khiến bà ấy không nói nên lời. Nhưng… Nhưng xét đến việc gia đình cô liên tục bị Mạnh Bạch Chỉ uy hiếp chỉ vì cô gái này, bà ấy không thể không hận cô.

“Không có gì, cô Đường giờ đã là chủ, nếu có chỉ thị gì, cô có thể trực tiếp nói cho tôi biết, không cần tự mình làm. Nếu cô bị bỏng, cậu chủ có thể sẽ phạt người làm chúng tôi.”

Thím ấy vừa nói vừa giật lấy nguyên liệu mà Đường Tâm Nhan lấy trong tủ lạnh ra.

Thái độ như vậy khiến Đường Tâm Nhan không khỏi nhíu mày.

“Cháu sẽ tự mình làm, cô đi làm những việc khác đi.”

Cô muốn làm cho Mặc Trì Úy những món anh ấy thích ăn cho bữa tối, vì vậy Đường Tâm Nhan không muốn nhờ vả người khác.

Bà thím trực tiếp đưa nguyên liệu trong tay cho Đường Tâm Nhan, nhưng không biết là do Đường Tâm Nhan cầm không chắc hay là vì nguyên nhân nào khác mà tất cả nguyên liệu này đều rơi xuống đất.

Đường Tâm Nhan phải cúi xuống muốn nhặt những nguyên liệu này lên, nhưng vì mặt đất trơn và cái bụng căng phồng nên khi cô ngồi xổm xuống sẽ rất khó chịu.

“A…”

Không dễ gì mới nhặt được hết những nguyên liệu rơi trên đất, nhưng cơ thể Đường Tâm Nhan mất thăng bằng do mặt đất trơn trượt, may mắn thay một người làm đứng cạnh đã kịp thời đỡ cô lại, mặc dù đã đứng vững nhưng cô vẫn thốt lên một tiếng.

Cơ thể đã ổn định, cô mới đưa mắt quét qua tất cả những người làm có mặt ở đó.

Cô cảm giác được rõ ràng vừa rồi ngồi xổm xuống, hình như có người đẩy cô một cái, suýt chút nữa thì bị ngã.

Là ai cơ chứ?

Hiện tại bên cạnh cô không có người làm nên Đường Tâm Nhan không thể xác định được người muốn đẩy ngã cô là ai.

“Cô Đường, đừng dọa chúng tôi vậy chứ, nếu để cậu chủ nghe thấy, sẽ lầm tưởng chúng tôi muốn hại cô đó.”

Bà thím lạnh lùng chế nhạo.

“Có chuyện gì vậy?” Nghe tiếng hét thất thanh của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Uý nhanh chóng bỏ tập tài liệu trên tay xuống, chạy thẳng xuống nhà bếp.

Nhìn thấy sắc mặt Mặc Trì Uý sậm lại, ánh mắt u ám lướt nhìn toàn thể người làm có mặt ở đó, cuối cùng dừng tầm mắt ở bà thím kia.

Đối diện với ánh mắt như chim ưng kia, bà thím cũng không khỏi sợ hãi