Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 643: Ghen tị với con trai



Vì chỉ có một ngày nghỉ ngơi nên Đường Tâm Nhan trân trọng từng phút giây ở bên con trai, ngoại trừ lúc ăn cơm, cô hầu như luôn ở bên cậu bé.

“Bà xã, hình như em đã quên mất sự tồn tại của chồng em rồi nhỉ.”

Mặc Trì Úy đi tới trước mặt Đường Tâm Nhan, giọng nói trầm thấp rõ ràng là đang ghen tị, khó khăn lắm anh mới có cơ hội được ở riêng với vợ mình, nhưng bây giờ anh ta lại bị tên nhóc thúi đang cười vui vẻ này phá hoại.

Đường Tâm Nhan khẽ mỉm cười.

“Làm sao em có thể quên được sự tồn tại của chồng mình chứ? Nhưng bây giờ… con trai là nhất.”

Đường Tâm Nhan vui vẻ nói, đứa bé nằm trong nôi dường như hiểu được ý của Đường Tâm Nhan, liền quay sang hướng Mặc Trì Úy nở một nụ cười đắc ý.

Thằng nhóc thúi, con đây là đang chọc tức ba à.

“Vợ à, chúng ta về phòng đi. Còn thằng nhóc thúi này cứ giao cho người giúp việc.”

Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan định rời khỏi phòng con trai, nhưng họ chưa đi được vài bước thì cậu bé khóc rống lên.

Tiếng khóc của con trai như một mũi dao đâm vào người Đường Tâm Nhan, cô vội vàng rũ bỏ Mặc Trì Úy, nhanh chóng quay lại trước mặt con trai mình.

Kể cũng lạ, khi Đường Tâm Nhan chuẩn bị rời đi, con trai cô sẽ khóc thảm thiết, nhưng khi cô quay lại, đứa bé đang khóc đột nhiên ngừng khóc, trên khuôn mặt nhỏ xinh xắn lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Thằng nhóc này chắc chắn là cố ý.

Mặc Trì Úy chưa bao giờ nghĩ có ngày anh lại đi ghen tị với đứa con trai mới vài tháng tuổi của mình, hơn nữa anh thực sự cảm thấy thằng nhóc này chính là khắc tinh của anh.

“Ông xã, anh đi ngủ trước đi. Em muốn ở với con trai. Đợi khi con ngủ say em sẽ trở về phòng.”

Nhìn thấy vẻ mặt bí xị của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan vội vàng đến bên anh, nhẹ giọng nói.

“Cô gái, em chắc chắn sẽ ở với thằng nhóc này à, nhìn dáng vẻ của thằng bé, hoàn toàn không có ý muốn ngủ.”

Mặc Trì Úy nói, nhìn cái dáng vẻ đang khua chân múa tay của thằng nhóc này sẽ không ngủ ngay đâu, mong ngóng mãi mới có ngày này, chẳng lẽ anh lại phải phòng đơn gối chiếc à?

“Vợ à, về phòng đi, người giúp việc sẽ chăm sóc tốt cho con mà.”

Mặc Trì Úy nắm lấy bàn tay mảnh mai của Đường Tâm Nhan, hôn trực tiếp lên má cô.

“Oe …”

Mặc Trì Úy vừa hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan, đang định trao cho người phụ nữ của mình một nụ hôn sâu kiểu Pháp thì thằng con trai đang nằm trên giường lại đột nhiên bật khóc.

Thằng nhóc thối, con thực sự là khắc tinh của ba mà.

Nhìn thấy Đường Tâm Nhan hoàn toàn không để ý đến ngọn lửa nhiệt tình sắp sụp đổ trong người mà cô trực tiếp chạy đến trước mặt con trai, ôm cậu vào lòng đầy trìu mến, vẻ mặt của Mặc Trì Úy vô cùng bất lực.

Xem ra từ nay về sau, ghen tị với con trai sẽ là chuyện không thể tránh khỏi rồi.

Thằng nhóc thúi, tuy rằng anh cứ mắng con như vậy, nhưng trong mắt Mặc Trì Úy lại chứa đựng sự cưng chiều vô hạn.

Mãi đến lúc gần sáng, con trai mới chìm vào giấc ngủ ngọt ngào, nhẹ nhàng hôn lên trán con trai, Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng xoay người rời đi.

“Anh vẫn chưa ngủ à?”

Đường Tâm Nhan trở về phòng, thấy Mặc Trì Úy còn đang đọc văn kiện, không kìm được đi tới bên cạnh anh, nhẹ giọng hỏi.

Mặc Trì Úy đặt văn kiện xuống, trực tiếp ôm Đường Tâm Nhan vào lòng.

“Sao rồi? Thằng nhóc đó ngủ say rồi à?”

Đường Tâm Nhan gật đầu.

“Ngủ rất ngon, em thật sự không nỡ rời xa thằng bé, con thực sự quá đáng yêu, sẽ là người quan trọng nhất trong cuộc đời em.”

Nhắc đến con trai của mình, Đường Tâm Nhan cảm thấy rất vui vẻ, nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt của cô hoàn toàn là xuất phát từ trái tim.

Mặc Trì Úy đột nhiên thở dài, điều này khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy có chút kỳ quái.

“Có chuyện gì vậy? Trong người anh không được khỏe? Hay có chuyện gì khó giải quyết?” Đường Tâm Nhan đang nép vào vòng tay của Mặc Trì Úy, vẻ mặt bối rối hỏi.

“Địa vị của anh còn không bằng cả một thằng nhóc mới có mấy tháng. Nếu như nó lớn lên, người thân làm ông xã như anh đây sẽ mất hết địa vị trong mắt em?”

Bàn tay to của Mặc Trì Úy khiêu khích cái cằm nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan, đôi mắt hoa đào thâm sâu đang khóa chặt trên người cô.

Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Đường Tâm Nhan lóe lên một tia ranh mãnh.

“Chồng à, anh ghen tị với cả con trai mình sao? Nó mới có vài tháng tuổi mà?” Đường Tâm Nhan nhìn Mặc Trì Úy với vẻ mặt khó tin.

Biểu cảm trong mắt cô khiến Mặc Trì Úy cảm thấy có chút xấu hổ.

“Anh còn lâu mới thế. Bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa. Anh đi xả nước tắm cho em.

Nhìn bóng lưng Mặc Trì Úy hoảng loạn chạy trốn, Đường Tâm Nhan bật cười ha ha.

Thật là buồn cười, một người đàn ông, là bá chủ trên thương trường, lại còn ghen tị với cả con trai. Thực sự là không thể tưởng tượng được. Cô có lẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này rồi.

Vì địa điểm quay tiếp theo là ở một thành phố khác nên sáng sớm hôm sau, Cố Nhiễm Nhiễm đã đưa trợ lý của mình lái xe đến biệt thự của Mặc Trì Úy.

“Chăm sóc tốt cho bản thân. Nếu không có cảnh quay đêm, cứ gọi điện thoại cho anh, anh sẽ đón em về nhà.” Mặc Trì Úy dặn dò nói.

Đường Tâm Nhan tinh nghịch làm một cử chỉ OK.

“Ông Mặc này, anh đã nói với em không dưới mười lần rồi. Em đã khắc rõ trong lòng rồi. Anh yên tâm đi, lúc nào không quay phim em sẽ gọi ngay cho anh, nhưng đến lúc đó anh đừng có mà chê phiền rồi cúp điện thoại của em đấy, biết chưa hả?”

Đường Tâm Nhan nói đùa, nụ cười trên mặt giống như hoa anh đào nở trong gió xuân, tươi tắn, rạng rỡ mà tinh anh.

“Anh thực sự rất không yên tâm về em. Nếu như không phải hôm nay tổ chức cuộc họp cổ đông quan trọng, anh đã đưa em đến phim trường rồi.”

Mặc Trì Úy cười nói, ngón trỏ mảnh khảnh khẽ gõ đầu trên chóp mũi xinh xắn của Đường Tâm Nhan, động tác vừa dịu dàng vừa ái muội.

Nhìn thấy cảnh này, Cố Nhiễm Nhiễm cố tình làm ra động tác nôn mửa.

“Tôi xin mấy vị, cũng có phải là sinh ly tử biệt gì đâu mà hai người phải diễn thành vở kịch sinh ly tử biệt à? Chỉ cần nửa tháng nữa thôi, bộ phim sẽ đóng máy, đến lúc đó cái hai người không thiếu đấy chính là thời gian, bây giờ đã xuất phát được chưa?”

Cố Nhiễm Nhiễm sốt ruột hét lên, nếu họ còn không chịu xuất phát nữa, sẽ đến phim trường muộn mất, cũng không thể để hàng trăm diễn viên và nhân viên đoàn phim chờ họ, phải không?

Đường Tâm Nhan có chút xấu hổ trước lời chế giễu của Cố Nhiễm Nhiễm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên hai đám mây đỏ ngượng ngùng.

Sau khi nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt điển trai của Mặc Trì Úy, cô cùng Cố Nhiễm Nhiễm và trợ lý mới rời phòng khách.

Mãi cho đến khi xe của Cố Nhiễm Nhiễm biến mất khỏi tầm mắt, Mặc Trì Úy mới quay người đi trở vào.

Bởi vì xe của Cố Nhiễm Nhiễm chạy cũng không phải là chậm nên khi đến phim trường, bọn họ cũng không bị muộn, nhưng lại nhìn thấy một số người đang bàn tán sôi nổi.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Đường Tâm Nhan tỏ vẻ tò mò.

Người trợ lý thích buôn chuyện, đã nhảy ra khỏi xe từ lâu, cô ấy đã sớm thân quen với mấy người trong đoàn làm phim nên nhanh chóng mang tin tức trở lại.

“Người quản lý của Phượng Cừ đã từ chức, mọi người đang bàn tán về vấn đề này.”

Nghe được lời của trợ lý, Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm liếc nhau, người quản lý này đã ở bên cạnh Phượng Cừ nhiều năm như vậy, nếu như không có anh ta, có lẽ Phượng Cừ cũng sẽ không đạt được thành tựu như ngày hôm nay.

“Em nghe nói là bị Phượng Cừ sa thải. Về nguyên nhân ngọn nguồn, mọi người cũng đang đoán.”

Người trợ lý lại lên tiếng.