Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 700: Thất vọng rời đi



Anh ta lại đi rồi à? Con trai bị bệnh, nhưng anh ta lại mặc kệ không quan tâm? Tình hình của Mạnh Bạch Chỉ rất nghiêm trọng, lẽ nào trong lòng anh ta không hề để tâm đến đứa con trai này?

Mặc Trì Uý, anh khiến tôi rất thất vọng.

“Tâm Nhan, cậu… cậu không sao chứ?” Đường Tâm Nhan vẫn không lên tiếng, điều này khiến Cố Nhiễm Nhiễm rất lo lắng.

Đường Tâm Nhan lắc đầu.

“Tớ không sao, Chi Hành, làm phiền cậu đưa tôi về nhà, tôi muốn… về nhà ở một thời gian.” Đường Tâm Nhan ngẩng đầu lên nói với Trì Chi Hành.

Trì Chi Hành biết Đường Tâm Nhan cần một khoảng thời gian để tâm trạng bình tĩnh lại, vì vậy cậu ta lập tức khởi động xe.

“Tâm Nhan, cậu có chắc sau khi về nhà sẽ ổn không? Hay là cậu đến ở nhà tớ đi? Mấy ngày nay công việc tớ đều làm xong hết rồi, vừa hay có thời gian ở bên cậu và đứa bé.”

Cố Nhiễm Nhiễm nắm lấy tay Đường Tâm Nhan có chút lo lắng nói.

Một nụ cười nhẹ ngọt ngào nở trên đôi má xinh xắn của Đường Tâm Nhan.

“Tớ không sao, hơn nữa còn có người giúp việc chăm sóc chúng tớ, không phải sao? Đừng lo lắng, nếu có chuyện tớ sẽ gọi điện cho cậu.”

Cô không muốn vì bản thân và con mình mà làm ảnh hưởng đến công việc của Cố Nhiễm Nhiễm, vì vậy Đường Tâm Nhan không do dự trực tiếp từ chối cô ấy.

Nhìn thấy thái độ kiên trì của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm cũng không thể giữ lại nữa.

Sau khi đưa hai mẹ con trở về biệt thự, sau khi xác nhận rằng cảm xúc của Đường Tâm Nhan có vẻ đã bình tĩnh lại Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành mới lái xe đi.

Đường Tâm Nhan trở lại phòng, sau khi con trai cô đã ngủ, cô một mình đi đến bên cửa sổ.

Mặc Trì Uý, chẳng lẽ trong lòng anh, tôi và con trai đã không còn tồn tại sao? Mặc dù Mạnh Bạch Chỉ là ân nhân cứu mạng của Tiểu Nghê, nhưng anh… anh lúc nào cũng phải ở bên cạnh cô ta, còn không có cả thời gian gọi điện cho tôi sao?

Nước mắt chảy dài trên má, Đường Tâm Nhan không nhớ nổi mình đã bao lâu rồi không rơi nước mắt, hóa ra khi bản thân tự cho là mình đang sống trong hạnh phúc, lại sẽ có lúc đau khổ, thất vọng.

Hít một hơi thật sâu, Đường Tâm Nhan tâm trạng nặng nề gọi Mặc Trì Uý.

Điện thoại vẫn như cũ đổ chuông rất lâu vẫn không có người trả lời, vừa lúc cô muốn cúp điện thoại trong thất vọng, giọng nói của Mặc Trì Uý cuối cùng cũng vang lên bên tai cô.

Nghe thấy giọng nói của Mặc Trì Uý, nước mắt trên mặt Đường Tâm Nhan càng chảy nhiều hơn.

“Là em.” Mặc dù chỉ có hai từ, nhưng Đường Tâm Nhan đã phải rất cố gắng mới có thể nói ra.

Một tiếng thở dài lặng lẽ lướt qua môi Mặc Trì Uý, anh đã thức trắng hai ngày, mệt mỏi dựa vào ghế.

“Gần đây thế nào rồi? Con có khỏe hơn không?” Mặc Trì Uý hỏi, anh phát hiện bản thân đã nợ mẹ con Đường Tâm Nhan quá nhiều trong khoảng thời gian này.

Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu.

“Con đã xuất viện rồi, anh… anh khi nào thì trở về?” Đường Tâm Nhan hỏi, cô rất mong chờ câu trả lời.

“Có lẽ… phải qua một thời gian nữa. Bây giờ ở Mỹ, Bạch Chỉ đang tiếp nhận điều trị. Em biết đấy, cô ấy cũng không có người nhà, vì vậy anh phải ở lại với cô ấy.” Mặc Trì Uý trả lời.

Những lời này khiến Đường Tâm Nhan hừ lạnh: “Chỉ vì cô ta không có gia đình ở bên cạnh, vậy nên anh phải làm người nhà của cô ta sao? Mặc Trì Uý, có phải anh định nói với em rằng nếu cô ta một ngày không khỏi, anh sẽ ở bên cô ta một ngày? Anh chuẩn bị ở bên cạnh cô ta cả đời sao?”

Đường Tâm Nhan tức giận mắng vào điện thoại, cô biết trong lòng có chút kích động, nhưng nghĩ đến người đàn ông của mình không thể ở bên cạnh cô, lại ở bên cạnh những người phụ nữ khác, cô vẫn không thể khống chế được sự ghen tức sâu thẳm trong lòng.

Đột nhiên nghe thấy tiếng hét tức giận của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Uý cũng có chút kinh ngạc.

“Tâm Nhan, em cũng biết tại sao cơ thể của Bạch Chỉ lại yếu như vậy mà? Vì vậy, anh không thể rời đi trong tình huống như vậy, em có thể hiểu cho anh một chút được không? Nếu anh không cố gắng hết sức để chữa trị cho Bạch Chỉ, sau khi cô ấy ra đi, cả đời này anh sẽ không thể an tâm được.”

Mặc Trì Uý kiên nhẫn giải thích.

“Anh không thể an tâm được nên phải ở bên cạnh người phụ nữ khác mà không quan tâm đến vợ con của anh? Mặc Trì Uý, anh đi chăm sóc cô ta đi, tôi… cũng sẽ nuôi dạy con tôi cho thật tốt, tạm biệt.”

Nói xong, Đường Tâm Nhan tức giận cúp máy.

Bị Đường Tâm Nhan cúp điện thoại, trên mặt Mặc Trì Uý tràn đầy vẻ bất lực.

Người phụ nữ này, hiểu cho anh một chút cũng khó như vậy sao?

Nhìn cuộc gọi đã cúp máy, Mặc Trì Uý thở dài bất lực, anh vừa muốn gọi lại, nhưng đã thấy bác sĩ nhanh chóng chạy đến phòng khám của Mạnh Bạch Chỉ.

Lẽ nào Bạch Chỉ gặp nguy hiểm?

Mặc Trì Uý biến sắc, anh vội vàng chạy tới ngay lập tức.

Mặc dù đã cúp cuộc gọi của Mặc Trì Uý, Đường Tâm Nhan có chút hối hận. Nhìn chiếc điện thoại vứt bên cạnh, trong lòng cô đang âm thầm mong đợi.

Mặc Trì Uý, chỉ cần anh gọi lại, em sẽ không tức giận nữa, anh mau gọi lại đi?

Đường Tâm Nhan vẫn đợi, nhưng… đợi hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn không thấy chuông điện thoại kêu, lần này cô hoàn toàn thất vọng, trực tiếp tắt máy.

Mặc Trì Uý, anh đã làm em thất vọng quá nhiều.

Đường Tâm Nhan chỉ ở nhà hai ngày, sau đó thu dọn một ít quần áo gọn nhẹ, ôm con trai trên tay rời khỏi biệt thự.

Người giúp việc cứ tưởng rằng Đường Tâm Nhan đã đưa đứa trẻ đến nhà của Cố Nhiễm Nhiễm nên không để tâm lắm đến việc cô rời đi.

Cố Nhiễm Nhiễm đã không ở nhà hai ngày vì công việc, đến khi mọi việc hoàn thành, cô ấy mới gọi vào số điện thoại của Đường Tâm Nhan.

Tắt máy? Cố Nhiễm Nhiễm khẽ cau mày, Đường Tâm Nhan, người mà cô quen biết rất hiếm khi tắt điện thoại, chẳng lẽ vẫn đang nghỉ ngơi sao? Sợ bị người khác làm phiền?

Cố Nhiễm Nhiễm có chút không yên tâm, cô ấy cùng Trì Chi Hành lái xe đến biệt thự của Mặc Trì Uý.

“Cái gì? Tâm Nhan từ hai ngày trước đã không ở nhà rồi sao?”

Nghe được lời nói của người giúp việc, Cố Nhiễm Nhiễm hít sâu một hơi, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Trì Chi Hành cũng nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc, nhanh chóng gọi cho Mặc Trì Uý, nhưng văng lên từ đầu đến cuối vẫn là thông báo tắt máy.

“Trời ơi, cô ấy đi đâu với đứa bé vậy? Chi Hành, mẹ con họ sẽ không gặp phải nguy hiểm, phải không?”

Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng nắm lấy cánh tay Trì Chi Hành.

“Đừng lo lắng, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện đâu, Tâm Nhan là một người làm việc bình tĩnh. Cô ấy sẽ không khiến đứa trẻ gặp nguy hiểm. Chúng ta bây giờ lập tức đi tìm.”

Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu, nhanh chóng đi theo Trì Chi Hành, rời khỏi biệt thự.



Đường Tâm Nhan đang ôm con trai, vốn dĩ muốn ra nước ngoài, ra ngoài cho khuây khỏa, nhưng cuối cùng cô lại từ bỏ ý định. Mặc dù cục cưng đã được vài tháng, nhưng Đường Tâm Nhan vẫn không yên tâm để con đi máy bay, vì vậy sau khi nghĩ trước nghĩ sau, cô đã bắt một chuyến xe và trở về ngôi làng nơi mẹ cô Liễu Nguyệt đang sống.

Con gái đã lâu không về, khi nhìn thấy cô, Liễu Nguyệt rất vui mừng, nhanh chóng ôm đứa trẻ vào lòng.

“Mau… mau vào đi, ngồi xe mệt lắm, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Liễu Nguyệt đau lòng nhìn khuôn mặt tiều tụy của con gái bảo bối của mình.